Mộ Thần sửng sốt một chút, không khỏi bối rối nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch nhìn bộ dáng Mộ Thần, khóe miệng nhịn không được cong lên.
“Sắc mặt của ngươi không tốt lắm.” Diệp Thạch quan sát mặt Mộ Thần rồì nói.
Mộ Thần xoa xoa mặt mình, “Tại trong luyện đan thất bị hỏa khí làm nóng, trong luyện đan thất thật sự rất nóng.” Mộ Thần lắc đầu nói.
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, do dự một chút, khuyên: “Thực lực của ngươi còn thấp, thường xuyên đi luyện đan thất, có thể có vấn đề gì không?” Theo hiểu biết của Diệp Thạch, luyện đan sư nếu không cẩn thận bị hỏa độc xâm lấn thì sẽ rất phiền phức.
Mộ Thần không để bụng mà nói: “Ta mỗi ngày chỉ ở trong luyện đan thất hai canh giờ, hơn nữa, có phụ thân trông coi, không có vấn đề gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Thạch lấy hộp thức ăn ra, nói: “Ta có mang đồ ăn cho ngươi.”
“Ác, hai con gà quay?” Mộ Thần vui sướng nói, thật sự thì đang âm thầm nghĩ, Diệp Thạch đưa cho mình hai con gà, có phải là đang nhắc nhở mình rằng mỗi ngày nên đưa cho Diệp Thạch thêm một con gà?
“Là gà lá sen, mắc hơn gà quay đấy.” Diệp Thạch cau mày, cãi lại.
Mộ Thần gật gật đầu: “À, là gà lá sen sao? Thạch Đầu, em đối với ta thật tốt.”
“Nhanh ăn đi.” Diệp Thạch thúc dục.
Mộ Thần gật đầu, gà này là của Diệp Thạch đưa cho nên Mộ Thần ăn đặc biệt nhiều. Sau khi đi vào thế giới này, lượng cơm mà Mộ Thần ăn càng ngày càng tăng, luyện đan hai canh giờ đã tiêu hao không ít nguyên khí của Mộ Thần, hai con gà quay với Mộ Thần mà nói, cũng không coi là nhiều. Không quá một hồi, Mộ Thần đã gặm sạch sẽ.
“Thạch Đầu ta đã ăn xong rồi.” Mộ Thần cười với Diệp Thạch, nói.
Diệp Thạch quẹt miệng, ánh mắt sâu kín nhìn Mộ Thần, có chút oán giận nói: “Đúng vậy, ngươi đã ăn xong rồi, ngay cả cái chân gà cũng không dư lại.”
Mộ Thần nhìn biểu tình buồn bã thất vọng của Diệp Thạch, quẫn bách một chút.
Mộ Thần ở trong lòng hung hăng vỗ đầu, hình như vừa rồi hắn làm chuyện ngu xuẩn rồi, phần của tức phụ cũng ăn luôn.
“Bánh ngọt ta nhờ người đưa cho em ăn thế nào? Ta bỏ thêm rất nhiều đường, nghe nói em thích ăn ngọt.” Mộ Thần dời đề tài nói.
Nghĩ đến cái bánh ngọt kia, Diệp Thạch có chút mất mát, “Cái bánh ngọt kia, ta đã chia cho người khác hết rồi.”
Mộ Thần sửng sốt một chút, nhìn biểu tình ảm đạm của Diệp Thạch, không khỏi có chút kỳ quái, “Chia thì chia đi, ta hôm nào lại làm cho em một cái nữa là được.”
“Ngươi… Vì sao lại đối tốt với ta vậy?” Diệp Thạch ngẩng đầu, đầy khẩn trương hỏi Mộ Thần.
“Bởi vì ta thích em, cho nên tất nhiên sẽ đối tốt với em.” Mộ Thần đương nhiên nói.
Mộ Thần nhún vai, nói: “Ta vừa nhìn thấy em đã thích em, không có vì cái gì cả!”
Diệp Thạch cau mày, đầy hoài nghi nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần nhìn gương mặt Diệp Thạch tiến lại đây, nhịn không được tiến lên, ở trên trán Diệp Thạch hôn một phát.
Diệp Thạch có chút quẫn bách lui lại, “Ngươi… Ông nội của ngươi đâu?” Diệp Thạch nhịn không được thăm dò hỏi.
Mộ Thần cũng không có nghĩ nhiều, thản nhiên nói: “Ông nội đang bế quan.”
“Bế quan?” Diệp Thạch ngẩn người.
Mộ Thần gật đầu, trả lời: “Đúng vậy. Ông nội thường xuyên bế quan, chỉ khi gia tộc có đại sự, hoặc là gặp được đại đấu giá hội đặc biệt, mới có thể xuất quan.”
“Ông ấy sẽ bế quan bao lâu?” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.
“Không biết nữa. Vài tháng, vài năm, cũng có thể vài chục năm.” Mộ Thần nhún vai nói.
Diệp Thạch như có điều suy nghĩ mà gật đầu, nói: “Là như vậy à.”
Diệp Thạch cúi đầu, thầm nghĩ Trang Du quả nhiên lừa gạt mình, ông nội Mộ Thần bế quan chính là vài chục năm, nếu Mộ Thần không thích mình, hắn làm hết thảy đều thành vô nghĩa.
Mộ Thần nhìn biểu tình Diệp Thạch, không hiểu mà hỏi: “Em sao lại đột nhiên hỏi về ông nội?”
Diệp Thạch cúi đầu, nói: “Không có gì, ta chỉ là có chút tò mò, nghe nói, ông nội của ngươi cùng ông nội của ta quan hệ rất tốt.”
“Đúng vậy!” Mộ Thần tiến tới bên tai Diệp Thạch, nói: “Hôn sự của ta với em, vẫn là nhờ ông nội định ra đó.”
Mặt Diệp Thạch mãnh liệt nóng bỏng lên.
“Thiếu gia, có khách đến.” Nhâm Tam đi tới bẩm báo.
Mộ Thần nhíu mày, hỏi: “Khách nhân? Người nào vậy?”
“Là Lam Nhược Phong đã xuất hiện tại đấu giá hội.” Nhâm Tam nói.