Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 63: Hỉ sự



“Dao nhi a, nghĩa phụ cũng không biết ngươi còn do dự điều gì?” Lão nhân ngồi ở ghế, vừa uống trà vừa hỏi.

“Ta cũng không biết. Nghĩa phụ, tên kia, Vũ Văn Hiên đã có ba vị thê tử, ta...” Tỉnh Dao vẫn còn bối rối vì điều này.

“Ha ha, Dao nhi a! Ngươi lo lắng dư thừa rồi. Nếu Vũ Văn Hiên không thích ngươi, hắn vì cái gì sẽ cứu nghĩa phụ. Ta tin tưởng Vũ Văn Hiên đối với ngươi là thật lòng thật dạ.”

Vũ Văn Hiên đối với ngươi là thật lòng thật dạ. Những lời này luôn quanh quẩn trong đầu Tỉnh Dao kể từ ngày cùng nghĩa phụ nàng nói chuyện,  nàng quả thật dao động. Vũ Văn Hiên làm hết thảy nàng đều hiểu được, nay Vũ Văn Hiên được lập làm thái tử, ngày sau nàng sẽ đăng cơ làm Hoàng Thượng, vậy xem như không cần nghĩ nhiều nữa, chỉ cần trong lòng nàng có vị trí của mình là được...

“Thái tử điện hạ đã trở lại sao?” Tỉnh Dao hỏi tiểu nha đầu bên cạnh.

“Đã trở lại, điện hạ đang ở thư phòng.” Tiểu nha đầu bẩm báo.

“Ân” Tỉnh Dao đứng lên đi tìm Vũ Văn Hiên.

Quả nhiên ở thư phòng tìm được Vũ Văn Hiên. Vũ Văn Hiên không phải đang đọc sách hay xử lý công vụ, mà là đang nghịch một con ngựa gỗ.

“Vũ Văn Hiên.” Tỉnh Dao gọi một tiếng.

“Nga, là ngươi a. Đến, nhìn xem ta làm tiểu ngựa gỗ này thế nào? Không biết nữ nhi bảo bối của ta có thích hay không đây.” Vũ Văn Hiên cầm lưỡi dao gọt gọt để tạo hình bờm ngựa, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn ngựa gỗ, nói với Tỉnh Dao.

“Ngươi rất thương nữ nhi của ngươi?”

“Đó là đương nhiên, hài tử của ta làm sao ta không thương cho được.”

“Vậy ngươi cũng sẽ thương hài tử của chúng ta sao?” Lúc Tỉnh Dao hỏi câu này mặt cũng đỏ như máu.

“Ân, ân? Hài tử của chúng ta? Ngươi...” Vũ Văn Hiên ngừng tay, mặt ngốc nhìn nàng.

“Làm sao vậy? Ta đáp ứng gả cho ngươi.” Tỉnh Dao sờ sờ cái trán nàng.

“Ha ha, ta rất cao hứng!” Vũ Văn Hiên bỗng nhiên đứng lên, hai tay ôm lấy eo Tỉnh Dao xoay mấy vòng.

"Được rồi, để ta xuống, đầu ta muốn choáng váng rồi.” Tỉnh Dao ôm cổ Vũ Văn Hiên nói.

“Ha ha, ta thật sự là rất cao hứng!” Vũ Văn Hiên buông Tỉnh Dao.

“Đời này ta sống đáng giá, có bốn hồng nhan tri kỷ như hoa như ngọc bên cạnh làm bạn, thật sự là không còn tiếc nuối. Ngươi vì cái gì đột nhiên đáp ứng gả cho ta? Lúc trước...” Vũ Văn Hiên nghi hoặc hỏi.

“Ta biết ngươi là thật tâm đối đãi ta. Trên thế gian này nữ tử nào không hy vọng mình có được trượng phu yêu thương đâu.” Tỉnh Dao ngắt lời nói.

“Ha ha.” Vũ Văn Hiên vẫn ngây ngô cười.

“Đồ ngốc!” Tỉnh Dao vỗ ót Vũ Văn Hiên một cái.

“Hắc hắc.” Vũ Văn Hiên như trước ngây ngô cười...

Vũ Văn Hiên đem chuyện chuẩn bị hỉ sự nói cho cha mẹ mình.

“Tiểu tử này! Thật sự là diễm phúc lớn a!” Trong khẩu khí Vũ Văn Long là thập phần hâm mộ cùng ghen tị a.

“Nghe Hoàng Thượng nói như vậy, hình như là không vừa lòng hậu cung vì phi tần quá ít?” Hoàng hậu ngồi lên trên đùi Vũ Văn Long, ôm lấy cổ hắn hỏi.

“Nào có, trẫm đời này chỉ có một mình Tâm nhi là đủ rồi, còn cái gì thất thất bát bát nữ tử, căn bản không lọt được vào mắt trẫm.” Vũ Văn Long vội vàng hống.

“Hừ, quả nhiên là cha nào con nấy, hống nữ nhân cũng cùng một bộ dáng. Kia vậy còn mẫu thân của đại hoàng tử, nhị hoàng tử thì sao a?”

“Ai nha, đây đều là chuyện cũ, chúng ta không nhắc lại được không?” Vũ Văn Long vẻ mặt cầu xin.

“Hừ” Bình dấm chua lại bị đổ rồi, Vũ Văn Long âm thầm lau mồ hôi.
__________________

Tỉnh Dao mặc hỉ phục ngồi ở tân phòng trung đợi cái người đã trở thành trượng phu của mình. Vũ Văn Hiên cưới về bốn nữ nhân tất cả đều là dựa theo chính phi chi lễ, nói cách khác các nàng sẽ không phân biệt lớn nhỏ, không thể nghi ngờ là chiêu cáo cho mọi người bất luận là ai cũng không có thân phận thấp hơn, tất cả đều là chính phi của nàng.

“Ầm” Nghe một tiếng này sau chỉ thấy Vũ Văn Hiên quỳ rạp trên mặt đất. Nguyên lai nàng bị một đám đại thần cùng các huynh đệ chuốt rượu, hiện tại đã say đến không biết phương hướng.

“Thái tử điện hạ.” Tỳ nữ trong phòng vội chạy qua dìu nàng.

“Không có việc gì, không... Uống rượu!” Đầu lưỡi đều thắt lại còn nói chính mình không uống rượu, bất quá ai uống say cũng sẽ không thừa nhận chính mình uống rượu.

“Điện hạ, thỉnh nhấc hỉ khăn.” Tỳ nữ giúp đỡ Vũ Văn Hiên đi đến trước mặt Tỉnh Dao.

Vũ Văn Hiên lấy hỉ khăn ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là gương mặt tuyệt mỹ của Tỉnh Dao.

“Ha ha.” Vũ Văn Hiên nhìn Tỉnh Dao cười mãn nguyện vì cuối cùng cũng cưới được nàng.

“Chúc thái tử cùng thái tử phi trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.” Nhóm tỳ nữ nói xong liền rời khỏi phòng.

“Tại sao uống thành như vậy?” Tỉnh Dao dìu nàng ngồi xuống.

“Không... có việc gì...” Vũ Văn Hiên nói xong đùng một cái ngã lên trên giường.

“Ai.” Tỉnh Dao bất đắc dĩ, bỏ đi giày với ngoại bào của Vũ Văn Hiên, để nàng nằm thoải mái sau, chính mình cũng bỏ xuống áo ngoài nằm xuống ở bên người nàng.

Đợi Tỉnh Dao nằm xong, Vũ Văn Hiên một cái xoay người đem nàng ôm vào trong ngực. Tỉnh Dao đưa lưng về phía nàng phiên cái xem thường. Thật hoài nghi người nọ là không phải thật sự say rượu, nhưng nghe phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đều cũng không giống như là giả bộ.

“Ngô...” Vũ Văn Hiên rầm rì một tiếng chậm rãi mở to mắt.

“Tỉnh sao? Ngày hôm qua ngươi uống nhiều như vậy hiện tại có phải không thoải mái?” Tỉnh Dao sớm mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường.

“Uống nhiều tự nhiên không thoải mái a.” Vũ Văn Hiên nói xong xoa xoa trán.

“Mấy vị tỷ tỷ đã sớm phái người lại đây kêu chúng ta ra ăn sáng, nhìn thấy ngươi còn chưa tỉnh nên không có gọi ngươi.”

“Ân, cũng nên rời giường.” Vũ Văn Hiên ngồi dậy.

“Ai, ai cởi quần áo của ta?” Nhìn thấy mình chỉ đang mặc trung y, Vũ Văn Hiên làm bộ hỏi.

“Ngày hôm qua ngươi uống say, trong phòng cũng chỉ có hai người chúng ta, ngươi nói ai cởi?” Tỉnh Dao tà tà liếc mắt một cái

“Nga, ngươi không có đối ta gây rối đi?” Vũ Văn Hiên cười, không đứng đắn hỏi nàng.

“Cút đi.” Tỉnh Dao xem thường.

“Được rồi, không trêu ngươi nữa. Quần áo của ta đâu?” Vũ Văn Hiên thấy nàng có xu hướng tức giận cũng không giỡn nữa, cười cười làm lành

“Ở bên kia, ta lấycho ngươi.” Tỉnh Dao đứng dậy đi lấy quần áo.

“Ngốc cái gì a, mau rời giường.” Tỉnh Dao thấy Vũ Văn Hiên nhìn chằm chằm mình sững sờ, còn tưởng mặt mình có dính thứ gì.

“Không, nương tử ta rất đẹp, ta ngắm đến mê muội a.” Vũ Văn Hiên chọn mi cười xấu xa.

“Không cần nịnh nọt ta, mau đứng lên, ngoan ngoãn đem quần áo mặc vào.” Tỉnh Dao lôi kéo nàng đứng dậy để nàng mặc vào ngoại bào.

“Ta tự mình mặc là được, để nhọc lòng nương tử ta yêu, ta sẽ đau lòng.” Vũ Văn Hiên đem áo mặc xong, lấy tay bắt trụ cằm Tỉnh Dao, hôn lên môi nàng một cái. Tỉnh Dao mặt xoát một cái liền đỏ.

“Đừng náo loạn, mau mặc quần áo!” Tỉnh Dao cầm đai lưng thắt cho nàng.

“Hảo, đều nghe nương tử.”

“Mấy vị phu nhân sớm a!” Vũ Văn Hiên thần thái rạng rỡ xuất hiện.

“Thái tử điện hạ ngủ thật ngon a!” Thu hàm tựa tiếu phi tiếu nhìn Vũ Văn Hiên.

“Hàm tỷ tỷ, thái tử điện hạ đương nhiên là ngủ ngon. Nhìn xem điện hạ của chúng ta tinh thần chấn hưng như vậy!” Lăng Nặc cũng phụ họa Thu Hàm trêu ghẹo. Mạc Hi Văn ở một bên chơi đùa với tiểu Sưởng nhi, bất quá khóe miệng giơ lên cũng bán đứng nàng.

“Nga, nguyên lai là như vậy a, thái tử điện hạ ngủ ngon, không biết Tỉnh Dao muội muội có thể nghỉ ngơi tốt hay không?” Thu Hàm giả vờ dùng một cái ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ hỏi.

“Kia cái này không được biết rồi!” Lăng Nặc thập phần phối hợp Thu Hàm. Hai người kẻ xướng người hoạ làm Tỉnh Dao thập phần ngượng ngùng. Vũ Văn Hiên lại không hiểu ra sao, mới sáng mà nháo cái gì a? Tuy rằng hiện tại đã muốn gần giữa trưa.

“Đã đói bụng có thể ăn hay không? Dao nhi ngươi đói không?” Vũ Văn Hiên chính mình đói bụng nghĩ đến Tỉnh Dao hẳn là cũng đói bụng đi.

“Ta không đói bụng, sáng sớm ta thức dậy đã dùng qua điểm tâm.”

“Ngạch, không đợi ta cùng nhau ăn điểm tâm? Như thế nào có thể như vậy?” Vũ Văn Hiên cảm giác rất thất bại.

“Chờ ngươi sẽ không còn là ăn điểm tâm, mà là ăn cơm chiều!” Lăng Nặc liếc mắt một cái.

“[⊙o⊙]…” Sao lại thế này a, hôm nay luôn bị trợn mắt. Vũ Văn Hiên thực vô tội nhức đầu. Không nghĩ ra a, không nghĩ ra!

“Hiên nhi a, bảo bảo nói muốn ăn chè hạt sen ngân nhĩ ngươi làm.” Lăng Nặc khiêng bụng đi đến bên người Vũ Văn Hiên, hai tay ôm cổ nàng, cả người dán sát vào nàng.

“Là bảo bảo muốn ăn, cũng là ngươi muốn ăn đi? Được rồi, một hồi ta sẽ đi nấu, để cho các vị phu nhân nếm thử tay nghề của ta.” Vũ Văn Hiên cẩn thận ôm lấy Lăng Nặc sủng nịnh nói.

“Phụ thân, ta cùng đi với người.” Tiểu Sưởng nhi kéo kéo vạt áo của Vũ Văn Hiên nói.

“[ ⊙ o ⊙] Oa!, vẫn là nữ nhi thương cha nhất nha! Lúc trước vẫn hay nghe câu nói: nữ nhi là tiểu tình nhân kiếp trước của cha, có thể thấy được lời này là có đạo lý đi? Nào lại đây, tiểu tình nhân của cha!” Vũ Văn Hiên buông Lăng Nặc, cuối xuống bế lên nữ nhi của mình, còn đưa lên cao xoay mấy vòng, chọc cho tiểu Sưởng nhi không ngừng cười khanh khách.

Tứ nữ nhất trí phiên cái xem thường.

“Nhảm nhí!” Tam nữ nhất trí nói.

“[⊙o⊙]…” Như thế nào đồng lòng như vậy? Vũ Văn Hiên nghi hoặc, nhìn bốn vị phu nhân nhà mình rồi sau đó nở nụ cười.

“Ha ha, các phu nhân nói cái gì thì chính là cái đó đi.” Vũ Văn Hiên nịnh nọt cười nói, tứ nữ vẻ mặt khinh thường. Có thể thấy được địa vị Vũ Văn Hiên ở nhà a, đó là... thê nô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.