Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 11: Dụ hoặc



Từ sau ngày đó gặp được thanh y nhân, Đường Phi cũng không có ra khỏiPhượng Tê Các.

Ngày ấy sau cơm trưa, Đường Phi cùng Phượng Thần Anh liền lập tức đi vào Chương gia, thuyết minh ý đồ đến xong liền trực tiếp gặp đượcchủ nhânChương gia, một lão nhân gần sáu mươi hoa giáp. Vị lão nhânnày nghe bọn họ nói ý đồ đến đây, liền dùng ánh mắt thực không tín nhiệm đánh giá người tự xưng là trạng sư Đường Phi, dù sao lấy Phương Lâmniên kỉ chỉ khoảng hai mươi tuổi thực là rất khó làm cho người ta tin tưởng hắn tinh thông luật pháp. Đường Phi nhẹ nhàng cười, chỉ nói một câu: Trừ bỏ ta, không ai có thể giúp được ngươi. Khẩu khí của hắn cuồng vọng tự tin như thế, mới làm cho vị lão nhânanh minh một đời này đối với hắn có vài phần kính trọng, sau đó mới đem ân oán khế đất của Chương lưu hai nhà chậm rãi nói ra.

Hai nhà này nguyên bản là quan hệ thông gia, thê tử của Lưu lão thái gia vốn làChương thị, là thân sinh muội muội của Chương lão thái gia, lấy bối phận mà nói người Chương giaphải gọi thái nãi nãi của Lưu gia một tiếng cô nãi nãi. Lưu lão thái gia cùngChương thị phu thê tình thâm, cả đời hắn chỉ cưới một nữ nhânnhư vậy, Chương thị cũng không chịu thua kém, sinh cho hắn bốn traimột gái. Thời hai vị lão nhâncònsống, bởi vì Chương gia buôn bán thất bại, Lưu gia vì giúp Chương gia vượt qua cửa ải khó khăn đã tặng ngàn lượng hoàng kim, Chương giathì cầm cố một khối phong thuỷ bảo địa cho Lưu gia, còn viết chứng từ có dấu vân tay xác nhận.

Khối đất này chính là ở gần phần mộ tổ tiên của hai nhà, bao gồm tổ phần Chương giaở phạm vimười dặm xung quanh. Khi đó bởi vì quan hệ của hai bên, khối đất này thuộc sở hữu của nhà nào vẫn không ai để ý, thẳng đến khi hai vị lão nhânqua đời vào bốn mươi năm trước, hai nhà bắt đầu vì tranh quyền sở hữu khối đất này mà nảy sinh ma sát, thẳng đến bốn mươi năm trôi qua, mâu thuẫn hai nhà bởi vì khối phong thuỷ bảo địa này mà càng ngày càng sâu, thậm chí đến mức hai bên đã là thủy hỏa bất dung. Mà Lưu gia vì khối đất kia, đã tiên hạ thủ vi cường mời thiên hạ đệ nhất Trạng SưLý Lương viết đơn kiện dâng lên nha môn.

Mắt thấy khối đất của Chương giasắp phải chắp tay nhường cho người khác, cộng với việc ảnh hưởng đến cả phần mộ tổ tiên nhà mình, Chương gia lão gia tử mới không thể không chân chính cùng Lưu gia đối đầu trực diện, cũng mờiTrạng Sư viết đơn kiện. Chỉ tiếc Lý Lương danh khí quá lớn, cư nhiên không có một Trạng Sưnào dám tiếp. Hơn nữa Lý Lương dựa vào một phần chứng từ kia, Chương gia đã xem như không còn hi vọng. Đường Phi là người đầu tiên đã đến đây từ lúc đưa thông báo kiếm trạng sư. Đường Phi hỏi rõ năm đó chứng từ kia có phải có bản sao lại hay không, sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, Đường phi bảoChương giakia đưa bản sao cho mình, rồi lưu lại một câu “Hai ngày sau tất có kết quả, chuẩn bị tốt bạc.” sau liềncùng Phượng Thần Anh rời khỏi.

Lúc này Đường Phi cầm trong tay một quyển [Hoàng Diệp luật], giống như thực nghiêm túc nhìn một chương luật pháp trong đó. Chỉ là Ưu nhi biếtrất rõ ràng, Đường Phi chỉ nhìn một tờ duy nhất đã hơn một canh giờ.

Ai, từ hôm trước công tử từ tửu lâu đi ra, vẫn là bộ dáng không yên lòng này. Ưu nhi khuôn mặt u sầu nhìn Đường Phi, buồn rầu không biết nên làm cái gì bây giờ, hôm nay đã đến thời hạn hai ngày, nhưng công tử một chút ý tứ muốn viết đều không có, cái này phải làm sao đây? Tiếp đơn kiện mà lại không thực hiện được, sẽ bị phạt trượng! Công tử là tiêu cục đại thiếu gia, muốn có tiền tại sao không hỏi người trong nhà? Thậm chí mở miệng cùng lão gia cũng không chịu! Lại cố tình muốn đi làm Trạng Sưcái gì đó! Ưu nhi nhìn Đường Phi lại thở dài, hắn thật sự không biết công tử suy nghĩ cái gì .

Đang lúc Ưu nhi buồn rầu, Phượng Thần Anh đến đây.

Ưu nhi đang tính hành lễ, Phượng Thần Anh dùng chiết phiến điểm lên môi, ý bảo hắn chớ có lên tiếng. Ưu nhi nhanh chóng đứng sang một bên.

Đường Phi ngồi ở trên giường, quần áo cũng như mọi lần tới lui tán loạn, gối đầu dựng thẳng lên kê ở sau lưng, nhìn sách -- ngẩn người.

Phượng Thần Anh phe phẩy cẩm phiến, bộ dáng phóng đãng một bước nhoáng lên hướng Đường Phi đi đến. Phượng Thần Anh mắt phiếm đào hoa, khóe miệng hàm xuân, loan hạ thắt lưng, môi mở ra một chút để sát vào bên má tái nhợt của Đường Phi.

“Ân!” Phượng Thần Anh kia không biết có bao nhiêu cả nam lẫn nữ, ngày ngày đêm đêm đều muốn được môi hắn hôn lên, nay lại lãng phí ở trên bản [ Hoàng Diệp luật ] thật dày này. Phượng Thần Anh xoa xoa môi, bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi thật đúng là không hiểu phong tình.”

“Sai,” Đường Phi bình tĩnh thu hồi [ Hoàng Diệp luật ], tiếp tục mở ra đọc tiếp, thản nhiên nói: “Phong tình của ta chưa bao giờ dâng cho lưu manh.”

Phượng Thần Anh khẽ nhíu mày, ngữ khí có chút nguy hiểm: “Lưu manh? Ta?”

Đường Phi giương mắt nhìn về phía Phượng Thần Anh, thực khẳng định trả lời: “Phải, là ngươi!”

Một tiếng kinh hô, Đường Phi đã bị Phượng Thần Anh áp đảo trên giường.

“Lá gan của ngươi thật sự rất lớn.” Phượng Thần Anh ở trên người Đường Phi,cúi đầu nhìn ánh mắthắn, lộ ra vẻ tà mị, thanh âm từ tính trầm thấp khàn khan nói: “Bất quá, ta thực thích.”

Đường Phi lạnh lùng nhìn Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, sau đó giương lên khóe miệng, dùng sức một cái liền xoay người đem Phượng Thần Anh đặt ở dưới thân, một tay giữ sườn mặt hắn, một tay xoa ngựchắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đi xuống, hơi thở ấm áp phun ở bên taiPhượng Thần Anh, tràn ngập nguy hiểm dụ hoặc: “Ta không chỉ lá gan rất lớn, có một chỗ còn lớn hơn nữa, ngươi có muốn thử một lần?”

Phượng Thần Anh khẽ híp hai mắt,bên trong hiện lên một tia hàn quang, lại nhưng cười không nói. Đường Phi tiếu ý càng sâu, đang lúc hắn nghĩ chính mình đã hoàn toàn thắng cuộc, Phượng Thần Anh bỗng nhiên vươn một bàn tay, ôm lấy đầu của hắn hung hăng đè xuống môi chính mình, tay kia thì gắt gao chế trụ thắt lưng tinh tế, dùng lưỡi cố tách đôi môi hắn ra liền bắt đầu liếm hôn.

Đường Phi ngẩn người, sau khi phát hiện Phượng Thần Anh đang làm cái gì liền bắt đầu giãy dụa. Bất đắc dĩ đã bị Phượng Thần Anh chiếm tiên cơ, Đường Phi vốn một bàn tay đang đặt ngay trên ngườiPhượng Thần Anh, lúc này bị hắn ôm chặt xuống lạibị kẹp không thể động đậy, muốn kéo về cũng không thu lại được. Tay kia thì muốn khởi động thân thể chính mình tránh đi cái hônkia, chỉ tiếc ngườicủa Phượng Thần Anh khí lực lớn đến không thể ngờ, hắn căn bản không thể tránh đi. Không có biện pháp, chỉ còn có thể liều mạng đá động hai chân, muốn đá văng Phượng Thần Anh. Ai ngờ hắn vừa động, hai chân Phượng Thần Anh liền khẽ giang ra, quấn lấy hai chân hắn trực tiếp kẹp chặt, Đường Phi lại không thể động đậy.

Đường Phi rõ ràng đang ở trên ngườiPhượng Thần Anh, nhưng lại biến thành bị động.

“Ân !” Đường Phi thét lớn một tiếng, Phượng Thần Anh ở trên môi hắn hung hăng cắn một ngụm, theo bản năng đau đớn liền mở miệng, trong nháy mắt này Phượng Thần Anh liền thừa dịp tiến vào. Đường Phi hơi thở bất ổn, tránh né đầu lưỡi linh hoạt của Phượng Thần Anh, nhưng hắn càng muốn trốn, Phượng Thần Anh lại càng truy đuổi, sinh khí khiến vẻ mặt hắn đỏ bừng, hai mắt mang theo tức giận nhìn chằm chằm Phượng Thần Anh, Phượng Thần Anh trong mắt lại mang theo tươi cười, hôn càng hăng say, độ mạnh yếu của bàn tay quả thực đã muốn bẻ gãy thắt lưng hắn.

Nếu không phải hiện tại giết Phượng Thần Anh sẽ làm hại hắn không thể quay về, thậm chí còn bị ngườinơi này giết chết, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự cắn đứt đầu lưỡi hắn! Đường Phi sắp hít thở không thông liền thay đổi khẩu khí, cũng nhân cơ hội tốt này, Phượng Thần Anh liền dễ dàng quấn lấy đầu lưỡihắn, sau đó kéo vào trong miệngchính mình, hai lưỡi giao triền,tham lam liếm mút.

Đến hiện tại, Đường Phi lui cũng không thể lui......

Ngay tại thời điểm Đường Phi nghĩ sẽ bị Phượng Thần Anh hôn đến thở không được mà chết, Phượng Thần Anh rốt cục lòng dạ từ bi buông hắn ra.

Đôi môi tách ra, bởi vì vừa rồi kích hôn mà kéo theo một sợi chỉ bạc lấp lánh thủy quang, khiêu gơi, mà lại phiến tình.

Đường Phi không tình nguyện mà ngã vào trước ngực Phượng Thần Anh kịch liệt thở dốc, đôi môi mỏng mảnh bị hôn đến sưng đỏ không chịu nổi, nguyên bản quần áo vốn đã rời rạc, lại bởi vì vừa rồi giãy dụa nên đã tuột xuống lộ ra hơn phân nửa bả vai mịn màng, hai mắt ửng đỏ mang theo phẫn hận cùng không cam lòng, còn có một tia --dục vọng không thể phát hiện.

“Hừ hừ hừ.” Phượng Thần Anh thấp giọng cười, cảm giác được Đường Phi trước ngực hắn khẽ chấn động. Cúi đầu hôn lên bả vai trần trụi của Đường Phi, Phượng Thần Anh hai tay không an phận ở hắn trên người sờ soạng, dùng thanh âm dụ hoặc nói: “Có muốn thử một lần, xem của ta có bao nhiêu lớn?”

Đường Phi cả người đang dánở trong lòngPhượng Thần Anh, hạ thân hai bên nghiêm ti mật phùng kề sát, hắn tự nhiên cảm giác được dục vọng Phượng Thần Anh đã muốn thức tỉnh.

“Hừ,” Đường Phi hơi thở phì phò, cũng không để ý tới Phượng Thần Anh động tay đông chân, cười lạnh nói: “Ngươi chẳng lẽ không thấy ta không có cảm giác?” Đường Phi cũng mộtnam nhân, đã cấm dục gần hai tháng, thân thể không có khả năng không muốn, huống chi lại bị cao thủ như Phượng Thần Anh khiêu khích? Chỉ là khả năng tự chủ của hắn luôn luôn rất mạnh, cho dù thân thể đã bắt đầu nóng lên, hắn vẫn có thể khống chế được dục vọng của mình.

Phượng Thần Anh trong mắt có chút nhụt chí, hắn đương nhiên cảm giác được, “hảo huynh đệ” của Đường Phi đối với hắn thật sự một chút phản ứng đều không có!

“Chẳng lẽ mị lực của ta thật sự kém như vậy?” Phượng Thần Anh không phục hỏi Đường Phi, động tác trong tay cũng ngừng lại, tối hôm qua hai nam quân kia bị hắn làm đến muốn chết đi sống lại, miệng lại vẫn còn hô muốn!

“Không phải, chuyện này không liên quan đến mị lực.” Đường Phi khí lực từng chút trở về một chút, thừa dịp Phượng Thần Anh dừng tay,chuyển thân mình nằm ở một bên, tiếp tục nói: “Nó giống như, ngươi đối với một món đồ ăn ngươi chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, thì cho dù là thịt rồng ngươi tuyệt đối cũng không dậy nổi khẩu vị, trừ phi ngươi thật sự rất đói bụng,rất rất đói bụng hơn nữa chỉ còn một lựa chọn duy nhất, bụng đói ăn quàng mới không thể không chọn nó. Ta còn chưa tới trình độ này.”

“Ngươi đem ta trở thành một mâm đồ ăn?!” Phượng Thần Anh giận cực phản cười, nhìn Đường Phi bày ra một bộ dáng“ngươi dám nói phải ta liền bóp chết ngươi”.

“Ách, không phải!” Đường Phi nhanh chóng phủ nhận, hắn còn không muốn chết ở nơi này!“Ta chỉ là làm cái ví dụ, đây chỉ là so sánh, ngươi sao lại nhỏ nhen như vậy.”

Một câu, đã phá hỏng bất mãncủa Phượng Thần Anh, nếu hắn còn tiếp tục so đo như vậy chứng minh hắn chính là kẻ nhỏ mọn, bất kể thế nào cũng vẫn là mình chịu thiệt.

“Ngươi quả nhiên là một Trạng Sư.” Phượng Thần Anh bất đắc dĩ nói: “Miệng lưỡi sắc bén.”

“Quá khen quá khen.” Đường Phi da mặt dày, luôn luôn đem tổn hại trở thành tán thưởng.

Phượng Thần Anh vô lực tranh cãi, đời này của hắn lần đầu tiên đối một người cảm thấy bất đắc dĩnhư vậy. Nếu không phải muốn cho Đường Phi cam tâm tình nguyện thần phục dưới thân mình, hắn tuyệt đối sẽ làm cho hắn chết rất khó xem!

“Được rồi, đứng lên, giúp ta viết vài thứ.” Đường Phi nghỉ ngơi đủ liền ngồi dậy, vỗ vỗ Phượng Thần Anh còn đang nằm. Tuy rằng vừa mới bị hắn cưỡng hôn, bất quá đều là nam nhân, cơ thểcũng chẳng thiếu đi một khối thịt, hơn nữa đối phương kỹ thuật cao siêu, hắn sẽ không thật sự đi so đo.

Phượng Thần Anh nhíu mày, ngồi dậy, vẻ mặt cười gian trá: “Giúp ngươi viết tụng từ? Có thể, bất quá thù lao ngươi cũng phải chia cho ta một phần.”

Đường Phi nghiêng mắt nhìn hắn, sửa sang lại quần áo, thực sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề!”

Tụng từ này là Đường Phi đọc ra, Phượng Thần Anh viết thay.

Sau nửa canh giờ, Phượng Thần Anh cầm trong tay tụng từ chỉ có hai trang, đối với Đường Phi quả thực nhìn với cặp mắt khác xưa. Hắn nguyên bản nghĩ đến Đường Phi hai ngày nay vì thanh y nam nhân kia mất hồn mất vía, căn bản sẽ không nhớ tới chuyện này, càng không thắng được Lý Lương. Hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng để xem kịch hay, ai biết kết quả thật đúng là ra ngoài dự kiến của hắn!

“Ngươi nói ngươi ở ngàn năm sau làm Trạng Sư, quả nhiên không giả.” Phượng Thần Anh nhìn Đường Phi nói, chỉ dựa vào phần tụng từ ngẳn ngủn này, nhất định có thể đả bại Lý Lương, tuy rằng nghe nói tụng từ của tên kia dài đến một quyển giấy.

“Là luật sư, cùng vớitrạng sưở nơi này của các người, tính chất cùng địa vị hoàn toàn bất đồng, chỗ chúng ta luật sư đều là tinh anh, cũng chính là trụ cột quốc gia theo lời nói của các ngươi.” Đường Phi lấy tụng từ trong tay Phượng Thần Anh nhìn nhìn, một chữcũng không sai!

“Ta trước đây quả thật là nhìn nhầm.” Phượng Thần Anh tựa tiếu phi tiếu nói.

“Được rồi, sắc trời không còn sớm, là thời điểm chúng ta đem tụng từ giao cho Chương lão gia.” Đường Phi không muốn tái cùng hắn tranh cãi, đem tụng từ sửa sang lại đâu có.

“Đừng quên thù laocủa ta.” Phượng Thần Anh cười nói.

“Ngươi yên tâm, tuyệt đối không thiếu ngươi!” Đường Phi nắm tay Phượng Thần Anh định xuất môn.

Phượng Thần Anh lại kéo hắn lại, nhìn cách ăn mặc của Đường Phi hành vi phóng đãng như vậy, làm sao có thể ra ngoài. Chỉ cười mà không nói, giúp hắn đem quần áo chỉnh lại.

Đường Phi sửng sốt, lập tức liền thả lỏng để cho Phượng Thần Anh giúp hắn, dù sao cũng không phải lần đầu tiên!

Quần áo mặc xong, hai người liền ra cửa.

Từ khi Phượng Thần Anh đi vào phòng Đường Phi, Ưu nhi luôn luôn thủ ở ngoài cửa, thấy Đường Phi cùng Phượng Thần Anh đi ra liền cúi chào.

“Ưu nhi, đi thôi.” Đường Phi thói quen đem Ưu nhi mang theo trên người, hoàn toàn đem hắn trở thành trợ lý của mình.

“Dạ, công tử.” Ưu nhi cúi đầu thấy không rõ biểu tình, Phượng Thần Anh giương lên khóe miệng mỉm cười, hắn chú ý tới Ưu nhi sắc mặttrắng bệch, nói vậy chuyện tình ở trên giường vừa rồi hắn đều thấy được.

Tụng từ trước giờ Thân đã đưa đến Chương gia. Ngày thứ hai, tụng từ của Chương giavừa trình lên, nhiều lần, cảTrạng Sưở trên công đường cũng không thể cãi lại, phủ doãn liền đưa ra phán quyết: khối đấtthuộc về sở hữu của Chương gia, nhưng phải trả lại ngàn lượng vàng năm đó đã mượn của Lưu gia! Phán quyết hôm đó vừa ra, Chương gia liền đem ngân lượng đã sớm chuẩn bị tốt trả lại, sau đó phi thường cao hứng, ở trước cửa phủ đốt pháo ăn mừng, trong nhà cũng mở yến hội tiếp đãi. Từ khi án kiện này chấm dứt, toàn bộ Miên Cẩm thành đều đối với việc nàybàn tán say sưa, một người trẻ tuổi chỉ mới hai mươi, đã toàn thắng cái gọi là “Thiên hạ đệ nhất” lão trạng sưLý Lương kia, làm cho lão nhânkiêu ngạo nửa đời đó phải chịu năm mươi bản tử cùng bồi thường một số tiền lớn chưa nói, còn khiến thanh danh của lão lúc tuổi già đều mất hết.

Trong những ngày này, cái tênPhương Lâmchưa từng nghe thấy, thanh danh lại bắt đầu lan truyền khắp nơi.

Kỳ thật án tử này rất đơn giản, Đường Phi nhìn chứng từ ký kết khối đất của Chương Lưu hai nhà năm đó, phát hiện Chương gia không có ghi rõ là đã bán hay cầm cố. Dựa theo [ Hoàng Diệp luật · hộ luật · Điền trạch ] quy định vềviệc cầm cố ruộng đất “Nếu như trên khế ước không ghi rõ đã bán hoặc không định ra thời hạn hết hiệu lực cầm cố, thì có thể lấy lại; Nếu người bán không có khả năng mua lại, người sở hữu cầm cố có thể đưa ra mức giá để bán lại cho người khác, lập khế ước mua bán; Nếu người bán có thể mua lại, đồng thời đưa ra giấy chứng nhận sở hữu tài sản, thì người sở hữu cầm cố phải bán trả lại theo giá gốc.” Nói cách khác, cầm cố có thể không ước định kỳ hạn lấy lại, chỉ cho đến khi người bán tuyên bố vô lực mua lại, mà nguyện ý bán đi, thì người khác mới có quyền sở hữu. Y theo quy định này, ngườiChương gia khai ra bằng chứng sở hữu khối đất, dựa theo Hoàng Diệp luật tự động quy kết vào “chưa ước định thời hạn cầm cố”, chỉ cần Chương gia có thể trả lại giá gốc một ngàn lượng hoàng kim năm đó, quyền sở hữu khối đất này nhất định phải trả về choChương gia. Lấy tiền tài quyền thếChương gia hiện tại, một ngàn lượng hoàng kim vẫn có thể lấy ra. Như vậy đương nhiên, khối đất liền thuộc vềngườiChương gia. Án tử này cũng liền như vậy đã xong, một chút cũng không phức tạp.( zzz, mớ luật phía trên hại editor như ta bao nhiêu khổ sở, không đảm bảo đúng 100% bản gốc nhé :)) )

Đường Phi chỉ dùng hai canh giờ liền đem quy tắc điều lệ về sở hữu ruộng đất của Hoàng Diệp hiểu hết, sau đó trực tiếp chọn những cái hữu dụng viết ra, chỉ cần hai trang giấy Tuyên Thànhbình thường là xong. Cho dù Lý Lươngkia có viết thêm hai cuốn vô nghĩa, không có pháp lý chống đỡ, chỉ dựa vào võ mồm biện luận, căn bản không thắng được .

Đêm đó, cầm năm mươi lượng bạc, Đường Phi vui vẻ rạo rực nhìn năm khối ngân quang u ám, hắn rốt cục bước được bước đầu tiên trở về thời hiện đại!

“Đường Phi,” Phượng Thần Anh mang theo tươi cười không có hảo ý,tiến đến bên ngườiĐường Phi, ánh mắt theo dõi độ congkhóe miệng của hắn, trầm giọng nói: “Thù lao của ta đâu?”

“Nga” Đường Phi từ trong lòng lấy ra hai mươi đồng tiền đưa cho Phượng Thần Anh, tươi cười sáng lạn: “Ta có hỏi qua, viết thư giùm chỉ cần năm văn tiền, tiền này cho ngươi tiêu vặt.” Một câu kia, Phượng Thần Anh lại nghe ra hương vị“Là bổn đại gia tâm tình tốt, thưởng cho ngươi”.

Phượng Thần Anh cầm lấy mấy đồng tiền dở khóc dở cười, hắn chưa cùng Đường Phi nói rõ muốn bao nhiêu, hắn hoàn toàn là nhất thời muốn trêu đùa. Nhưng là, hắn thật sự không thể tưởng tượng được Đường Phi lại keo kiệt như vậy! Năm văn tiền? Đủ cho hắn mua một cái bánh bao tổ yến sao?!(bánh bao tổ yến @@)

---------------

Lời tác giả: Chương này hai người rốt cục có một chút tiến triển ~ Chương tiếp theo một diễn viên nam tối trọng yếu sẽ xuất hiện ~ các tình yêu kính thỉnh chờ đợi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.