Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 110



Sau khi Phong Hàn Bích phát hiện hoàng hậu của mình lại trốn nhà, không giống như ngày xưa vội vã đi tìm, bởi vì lần này hắn không có mang theoTiểu Trùng.

Đau đầu nhìn Phượng Nghi cungtrống rỗng, Phong Hàn Bích lần đầu tiên cảm thấy lực bất tòng tâm. Một năm trước, hắn đem Chung Như Thủy mang về, đến tột cùng là đúng hay sai? Chung Như Thủy thích tự do tự tại sinh hoạt, hướng tới thế giớitrời cao biển rộng. Hắn tựa như một con anh vũ nhỏ, tuy rằng không thể so với hùng ưng(đại bàng) có thể bao cao phía chân trời, nhưng vô ưu vô lự mới là bản tính củahắn. Nay, con anh vũ tinh xảo đó lại bị mình vây ở trong lồng giam to lớn hoa lệ này. Có lẽ, lúc trước bản thân thừa kế ngôi vị hoàng đế mới là sai đi?

“Phụ hoàng?” Thanh âm non nớtsinh động khiến Phong Hàn Bíchđang đắm chìm trong cảm xúc tỉnh lại. Chung Tiểu Trùngđứng ở cửa tham cứu nhìn hắn.

Phong Hàn Bíchluôn không có biểu tình,sau khi nhìn đến Tiểu Trùngliền ôn nhu cười, mang theo từ ái đặc hữu của phụ thân, đối hắn vẫy tay, nói: “Lại đây.”

Tiểu Trùng vui vẻ chạy về hướng Phong Hàn Bích, ôm thắt lưng hắn,nằm ở trong lòng hắn, dùng ánh mắt tinh lượng nhìn phụ hoàng củamình.

Phong Hàn Bích trìu mến điểm điểm cái mũiTiểu Trùng, nhi tửtrông rất giống mình này, là hắn yêu thương từ tậnđáy lòng.

“Phụ hoàng, ngươi nhớ phụ thân sao?” Tiểu Trùngkhuôn mặt nhỏ nhắncùngPhong Hàn Bích cực kì tương tự, ngữ khí lại ngây thơ mang theo tính trẻ con hỏi. Hắn từ trước luôn gọi thẳng danh tự Phong Hàn Bíchđều thành thói quen, nhưng sau lại đi theo Phong Hàn Bích trở về hoàng cung, trong cung Thái Phó lão sư dạy hắn họccùng với bọn cung nữ thái giám đều vẻ mặt kinh sợ quỳ trên mặt đất, dạy hắn cái gọi là đạo lý “quân quân thần thần, phụ phụ tử tử”. Nhưng mà hắn vẫn không đổi được, thẳng đến khiChung Như Thủy lôi kéo hắn nói chuyện lặng lẽ một đêm, mới rốt cục sửa lại miệng gọi “Phụ hoàng”.

Đem Tiểu Trùng ôm ngồi ở trên đùimình, Phong Hàn Bích vẫn thực đau lòng hài tửtrưởng thành quá sớm này, nhu nhu mặt mũm mĩm của hắn, nói: “Phụ hoàng rất nhớ phụ thânngươi, nhưng là cha ngươi không vui, từ khi trở về hoàng cung cho tới bây giờ cũng chưa thấy cha ngươi chân chính vui vẻ qua. Phụ hoàng biết, Tiểu Trùng cũng giống như vậy.”

Tiểu Trùng cúi đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Hàn Bích nghiêm túc nói: “Không sai, phụ thân là không vui, tới nơi này một năm, Tiểu Trùng cho tới bây giờ chưa gặp qua phụ thân chân chính vui vẻ cười.” Phong Hàn Bích cười khổ một tiếng, không nói gì.

Tiểu Trùng bỗng nhiên vỗ vỗ vaiPhong Hàn Bích, giả bộ một bộ dáng đại nhân nói: “Nhưng mà, phụ thân đối Tiểu Trùng nói qua, nếu lúc trước không cùng phụ hoàng trở về, hắn sẽ thống khổ cả đời. Tiểu Trùng cũng đồng dạng, nếu không có Phong Hàn Bích, Tiểu Trùng cũng sẽ khóc.” Một câu cuối cùng kia, Tiểu Trùnggọi thẳng “Phong Hàn Bích”, một cái xưng hôkhông có cấp bậc cùng giới hạn.“Cho nên, cho dù phụ thân cùngTiểu Trùng ở trong này thật sự không vui, cũng sẽ không chán ghét Phong Hàn Bích hoặc là oán hận Phong Hàn Bích. Bởi vì chúng ta đều thực thích thực thích ngươi, chúng ta muốn vĩnh viễn cùng ngươi ở một chỗ!”

“Tiểu Trùng......” Phong Hàn Bích ngạc nhiên nhìn Tiểu Trùngkhuôn mặt nhỏ nhắn tính trẻ con lại nghiêm túc, hốc mắt vi nhiệt, sau đó thân thủ ôm chặt hắn.

“Ngoan.” Tiểu TrùngđểPhong Hàn Bích ôm hắn, dùng bàn tay nhỏ bé sờ sờ đầuPhong Hàn Bích, an ủi nói: “Phụ thân sẽ không rời đi Phong Hàn Bích, phụ thân rất nhanh sẽ trở lại.”

Cùng ngày, Phong Hàn Bích hạ một đạo thánh chỉ, lệnh cho thái tử sáu tuổi giám quốc, tạm thời quản lý quốc vụ, lệnh tam quân nguyên soái Thương Giác Trưng, Lại bộ Thượng Thư Lê Khổ cùng với Thái y viện Đào Như Lý, phụ trợ thái tử xử lý quốc vụ. Đợi Chung Tiểu Trùng dẫn ba thúc thúc hừng hực chạy đến tẩm cung hoàng đế, mới phát hiện người đã sớm chạy trốn! Thái giám tổng quản Lâm công cônghầu hạ Phong Hàn Bíchđang cầm một phong ngự tín, run rẩy đưa cho Thương Giác Trưng, mấy người mở ra vừa thấy, mặt trên chỉ có bốn chữ to “Truy thê, chớ niệm”!(đuổi theo thê tử, khỏi tìm)

Nếu không phải ân cần thăm hỏi tổ tông hoàng đế là tội lớntru di cửu tộc, đám người Lê Khổ khẳng định sẽ không chút do dự chỉ vào hoàng lăng, đem mười tám đời tổ tông Phong Hàn Bích mắng đến bốc khói đen!

Chung Tiểu Trùng gắt gao siết “Thư nhà”Phong Hàn Bích lưu lại, môi dưới cắn chặt, trên mặt phấn nộn tràn đầy phẫn hận cùng không cam lòng, hắn sẽ không nên cùng Phong Hàn Bích giảng những lời này đi! Cho ngươi miệng tiện! Cho ngươi miệng tiện! Hiện tại tốt lắm, đem trọng trách ném lên trên vai mình, trời biết hắn mới có sáu tuổi a!! Giám quốc? Giám cái sợi len quốc á! Hắn muốn soán vị! Làm cho Phong Hàn Bíchcùng phụ thân có bản lĩnh thì lăn rất xa đi! ! !

---------------------

Đường Phi là do một trận hít thở không thông làm tỉnh lại. Cúi đầu vừa thấy, đầuChung Như Thủy chính là đang gối lên trước ngựchắn, thân thể nằm ở một bên, tứ chi giang rộng, còn đang ngáy nho nhỏ......

Khóe miệng co rút, Đường Phi cẩn thận đẩy đầuChung Như Thủy ra, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi giường.

“Ngô ngô, Phong Hàn Bích...... Ta muốn ăn cái kia, táp táp táp......” Chung Như Thủy táp miệng nói mớ, chuyển thân lui thành một khối, tiếp tục ngủ.

Đường Phi buồn cười giúp đắp hắn hảo chăn, có điểm đồng tình vớiQuỷ Tà hoàng đếkia, quản lý một hoàng hậunhư vậy, mỗi ngày nhất định thực “nhiều màu nhiều sắc”.

Đánh cái ngáp, rửa mặt xong, Đường Phi lấy qua nhân bì diện cụ kia, đối với gương chậm rãi dán lên trên mặt, nhẹ nhàng vuốt ve xác định nhìn không ra một chút khác thường, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chỉ ngủ không đến hai canh giờ,ánh mắt toan sáp mệt mỏi, tối hôm qua hắn cùngChung Như Thủy cơ hồ trò chuyện cho tới hừng đông, tuy rằng phần lớn đều là Chung Như Thủy nói. Để cho hắn cảm thấy bất khả tư nghị chính là Tiểu Trùng, nam nhâncùngnam nhân cư nhiên có thể sinh hài tử! Nhưng lại là mổ bụng sinh! Thật không biết Chung Như Thủy may mắn hay là bất hạnh, vì Phong Hàn Bíchích kỷ kiêm bá đạo kia, hắn nhận hết thảy khổ sở mà các nam nhân khác không có khả năng thừa nhận.

Còn có chính là, nguyên lai Chung Như Thủycùng Hoàng Diệp,Lang Hiên đều có quan hệ. Thuần Vu Quyếtkia, tiểu tướng quân bên người Tần Nghị, cư nhiên là thân đệ đệ có quan hệ huyết thống với Như Thủy tại thế giới này. Tối hôm qua hắn cơ hồ không kể những chuyệnvề mình, thời điểm nghe được Chung Như Thủy nói chuyện này, hắn lại theo bản năng bảo trì trầm mặc. Không phải không tín nhiệm Chung Như Thủy, ngược lại, hắn không muốn liên lụy Chung Như Thủy. Nếu bởi vì chính mình tái làm cho một người vô tội liên lụy vào, nếu vậy hắn thật sự là chết vạn lần cũng không đủ. Năm đó Tần Nhan muốn giết hắn, Tần Nghị cũng hy vọng hắn chết. Chuyện ba năm trước đây hắn suy nghĩ rất nhiều, ngày mà Hà Tịch chết thật sự có rất nhiều sự tình nói không thông. Ngày đó bọn họ bị nhiều sát thủ đuổi giếtnhư vậy, trên đường cư nhiên một bóng người cũng không có. Tần Nhan đã chiến bại không có khả năng có năng lựclớn như vậy, trừ phi năm đó làTần Nghị bày mưu đặt kế. Cho nên, chuyện Đường Phi chưa chết không thể bị bất luận kẻ nào biết.

Đường Phi quay đầu nhìn Chung Như Thủycòn đang ngủ say, trong mắt có chút xin lỗi, không phải hắn không muốn đối Chung Như Thủy thẳng thắn, mà là không thể thẳng thắn.

“Đốc đốc đốc.” cửa bị nhẹ nhàng gõ vang, làm bừng tỉnh Đường Phi đangtrầm tư. Đường Phi hoảng sợ, nhìn về phía Chung Như Thủy. Chung Như Thủy táp miệng không biết nói cái gì, chuyển thân nắm lên cái chăn,gối đầu tiếp tục ngủ.

“Đường lão bản?” Phượng Thần Anh thanh âm trầm thấp hùng hậu vang lên, mang theo điểm ý tứ dò hỏi: “Đường lão bản, xin hỏi ngươi dậy hay chưa?”

“Đến đây.” Đường Phi nhẹ giọng đáp, lại xác định sờ sờ mặt mình, sau đó mới mở cửa ra.

“Có chuyện gì sao?” Cố ý xụ mặt, Đường Phi lãnh đạm hỏi.

“Ách......” Phượng Thần Anh mỉm cười, nhìn chằm chằm Đường Phi có chút ngượng ngùng nói: “Bởi vì bọn thuộc hạ ta đều đi khách điếm trụ, ta không biết sắc dược, cũng không biết nấu cơm, cho nên muốn......”

“Cho nên đã nghĩ muốn bảo ta làm trâu làm ngựacho ngươi?” Đường Phi lạnh lùng miết Phượng Thần Anh, ngữ khí cứng rắn: “Ta là hạ nhâncủa ngươi? Hay là thuộc hạ của ngươi? Muốn người hầu hạ liền sớm cút cho ta!”

Phượng Thần Anh bị Đường Phi một trận trách mócnhư vậy, sắc mặt có chút khó coi, nhịn nhẫn, cuối cùng vẫn là không nói gì thêm. Đối Đường Phi thật có lỗi gật gật đầu, xoay người bước đi.

Đường Phi ngẩn ra, hắn thật đúng là không nghĩ tới Phượng Thần Anh sẽ thật sự quay đầu bước đi. Mấy ngày nay, hắn thành thói quen mặc kệ đối Phượng Thần Anh châm chọc khiêu khích hoặc là uy hiếp tức giận mắngnhư thế nào, đối phương đều mặt dày mày dạn dính lên gọi hắn “Phi nhi”......

Đúng rồi, hắn không còn là Đường Ngũ Báchsi ngốc kia, mà là Phượng Thần Anhthanh tỉnh. Bắt đầu từ khi bọn Thiết Hoán xuất hiện, mấy ngày nay hắn đều thanh tỉnh. Lão đại phu nói, dược hiệu củaVân Chicùng nội lực mấy người Thiết Hoán có thể giúp Phượng Thần Anh khôi phục thần trí, tuy rằng không biết có thể bảo trì bao lâu.

“Uy !” Đường Phi gọi lại hắn.

Phượng Thần Anh cước bộ khẽ ngừng, xoay người nhíu mày nhìn Đường Phi, nói: “Ta gọi là Phượng Thần Anh.”

“Ngươi ở trong phòng đợi đi.” Đường Phi không để ý đến Phượng Thần Anh tự giới thiệu, đóng cửa phòng lập tức đi hướng phòng bếp: “Ta sợ ngươi đốt mất phòng bếp nhà ta.”

Phượng Thần Anh có chút đăm chiêu nhìn Đường Phiđi vào bếp, mấy ngày nay hắn mơ mơ hồ hồ nhớ tới một sự tình, hắn biết đoạn thời gian chính mình si ngốc kia,vị “Đường lão bản” này thái độ không phải như thế. Đoạn thời gian kia, hắn tuy rằng hung dữ, lại đem mình chiếu cố cẩn thận, thậm chí có thể nói là -- sủng nịch. Hơn nữa, thời điểm chính mình độc phát, cũng là hắn hàng đêm làm bạn mới có thể chống đỡ xuống.

“Phi nhi......” Phượng Thần Anh không tự giác nỉ non, nhớ tới hôm qua hắn đỡ lấy thắt lưng vị “Đường lão bản” này có một loại cảm giácquen thuộc, trong lòng khẽ nhúc nhích. Không sai, vị “Đường lão bản” này vô luận thân hình hay là hơi thở, đều cùng Đường Phi củahắn thực giống nhau, trừ bỏ khuôn mặt bị thiêu hoàn toàn thay đổi cùng thanh âmhơi khàn khàn. Hắn từng nghĩ đến “Đường lão bản” thần thần bí bí là Tần Nghịphái tới, nhưng mà tinh tế suy nghĩ lại phủ định phán đoánnày. Nếu “Đường lão bản” thật là Tần Nghị phái tới, khi gặp hắn đã sớm hạ sát thủ, không cần đem hắn mang về nhà dốc lòng chiếu cố. Như vậy, còn có một loại khả năng......

Phượng Thần Anh bỗng dưng nắm chặt, tim đập gia tốc, hơi thở hỗn loạn, còn có một loại khả năng,Đường lão bản chính là Phi nhi! Nhưng mà năm đó, hắn tự mình tìm được thi thểPhi nhi, cũng tận mắt thấy. Thân hình thi thể kia cùng Phi nhi không kém mấy, trong lòng còn gắt gao ôm bài vịHà Tịch, trên người cũng có Phượng Linh phùchính mình đưa cho hắn. Bất quá, năm đó thi thể bị thiêu hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn thấy không rõ bộ mặt. Nếu, nếu năm đó cái kia không phải Phi nhi --

Hô hấp cứng lại, Phượng Thần Anh bị phán đoán của mình làm sợ tới mức vừa kinh vừa hỉ, sắc mặt lại thay đổi trong nháy mắt. Nếu năm đó kẻ chết không phải Phi nhi! Hắn đã quên, hắn vẫn đã quên, Đường Phi không phải người bình thường, hắn không thuộc về thế giới này, hắn không phải người nơinày! Ba năm trước đây từng có người nói qua, mệnh đồ Đường Phi ghập ghềnh, lại có tử kiếp, nhưng mà hắn sẽ bởi vì một người mà thay đổi vận mệnh! Nếu ba năm trước trong tràng đại hỏa kia, có một người ở thời khắc mấu chốt cứu Đường Phi, như vậy Đường Phi có phải hay không thật sự có khả năng không chết?!

Phượng Thần Anh khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt khó nén kích động cùng vui sướng, năm đó người nói lời này là Mộc Trạc, sư huynhcủa Thiên Tinh. Nếu tìm hắn xem xét mệnh tinh Đường Phi còn sánghay tắt, liền biết Đường Phi đến tột cùng có ở nhân thế nữa không!

Phượng Thần Anh kích động hai tay run run, tâm đã sớm chết đi lại kịch liệt nhảy lên. Đúng vậy, hắn có thể cho Mộc Trạc đi thăm dò rõ ràng! Năm đó bởi vì tận mắt thấy thi thểĐường Phi, cho nên hắn tin tưởng vững chắc Đường Phi đã chết, chính mình cũng tẩu hỏa nhập ma, khi thì phát điên, khi thì si ngốc, số ít thời điểm thanh tỉnh lại không có can đảmnhớ về Đường Phi. Cho nên bây giờ nhớ tới, chuyện năm đó quả thật có rất nhiều thứ căn bản không kịp nghĩ kỹ. Vị “Đường lão bản” này hơi thở cùng thân hình cùng Đường Phi tương tựnhư vậy, còn có vết bỏng trên mặt hắn -- “Đường lão bản” bị người hủy đi dung mạo, nếu hắn thật sự là Đường Phi, Phượng Thần Anh quả thực không dám tưởng tượng năm đó Nam Vũđến tột cùng đối hắn làm cái gì! Rõ ràng dùng lửa hủy đi dung nhan Đường Phi,sau tái thả một phen đại hỏa thiêu chết hắn?! Nghĩ đến đây, Phượng Thần Anh tâm đau đớn như bị cắt nát, toàn thân ức chế không được rét run. Hắn hận bản thân lúc trước vì cái gì bị Nam Vũ nói hai ba câu liền lừa đi! Tần Nhan cùngNam Vũchết thật sự là quá dễ dàng!

Ngẩng đầu nhìn hướng phòng bếp, trong phòng bếp là thân ảnh “Đường lão bản” đang bận rộn, không khí truyền đến từng trận dược hương cùngmùi thơm của cháo lúa mạch, ngẫu nhiên còn trộn lẫn vài tiếng ho nhẹ của hắn. Phượng Thần Anh hốc mắt nóng lên, “Đường lão bản”này, sẽ là Đường Phi đi?

Nhanh chóng trở lại khách gian, Phượng Thần Anh xuất ra một cái rương nhỏ, bên trong có ba con bồ câu đưa tin, là Thiết Hoán lưu cho hắn. Viết tốt mật tín cất vào thùng nhỏ trên đùi bồ câu, liền đem bồ câu đưa tin thả ra ngoài. Hắn muốn Thiết Hoán ân thầm về Hoàng Diệp tìm Mộc Trạc, tính toán Đường Phi đến tột cùng còn ở nhân thế hay không! Làm xong hết thảy, Phượng Thần Anh lại đi ra sân, nhìn vị “Đường lão bản” kia rất bận rộn, trong lòng đã muốn biết bản thân không chỉ là đoán. Trước khi Thiết Hoán chưa có hồi âm, hắn muốn tự thử một lần “Đường lão bản” này!

------------------

Phong Hàn Bích dựa vào kí ức tìm được tiểu việnĐường Phi, hắn chỉ ghé qua một lần, hơn nữa Đường Phi trụ tại địa phương hẻo lánh khó tìm, hại hắn thiếu chút nữa lạc đường.

Trên hàng rào bao quanh sân vẫn là quấn đầy hoa đỗ quyên đỏ tươi, từng đám từng đám diễm như lửa. Phong Hàn Bích nhìn đỗ quyên một lát, đẩy ra cửa hàng rào đi vào. Vừa tiến vào sânmột bước, đại hoàng cẩu lần trước kia liền hướng hắn chạy tới, nhe ra hàm răng nhọn đối hắn phát ra tiếng gầm gừ cảnh giác. Phong Hàn Bích ánh mắt sắc bén thản nhiên đảo qua, Nhị Bách Ngũsủa lên một tiếng, mang theo cái đuôi chạy, chạy đi tìm chủ nhânhắn nói có địch nhân xâm nhập!

Phong Hàn Bích căn bản không đem một con cẩu để vào mắt, làm cho hắn cảnh giác là nam tử đầu bạc đứng ở trước cửa phòng kia.

Phượng Thần Anh khoanh tay mà đứng, lạnh lùng đánh giá kẻ xâm nhập quang minh chính đại này. Dung mạo lãnh liệt tuấn lãng, một đôi mắt hổ sắc bén không giận tự uy, khí chất trầm ổn nội liễm, một thân nội lực mạnh mẽ ẩn mà không phát, hắn chỉ cần đứng ở nơi đó, liền tản mát ra một loại khí phách vương giả làm người ta nhịn không được thần phục quỳ gối!

Phượng Thần Anh lần đầu tiên nhìn thấy một người, so với Tần Diệp càng có khí khái hoàng giả hơn. Nhưng mà, hắn cùng “Đường lão bản” có cái gì quan hệ?! Ở thời điểmPhượng Thần Anh bất động thanh sắc đánh giá Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích đã quan sát đến hắn.

Khuôn mặt giảo hảo tinh xảo như nữ tử, sắc mặt lại là tái nhợtcực không khỏe mạnh, một đôi mắt phượngxinh đẹp hơi khiêu khích nhếch lên, khóe miệng vẽ ra độ congâm ngoan, bên trên là một đầu tóc bạcquỷ dị, quả nhiên là như Tu La vương từ trong địa ngục đi ra đoạt mệnh người! Kẻ này chính là Phượng Thần Anh đem Hoàng Diệp cùng Lang Hiênlưỡng quốc biến thành sứt đầu mẻ trán đi? Quả nhiên danh bất hư truyền! Phong Hàn Bích một bên đoán đối phương võ công cao bao nhiêu, một bên thực lỗi thời nghĩ nếu đểChung Như Thủy nhìn thấy Phượng Thần Anh, nhất định sẽ bị dọa kêu to có quỷ.

“Ngươi là ai.” Phượng Thần Anh đứng ở thềm đá trước cửa phòng, từ trên cao nhìn xuống Phong Hàn Bích, lạnh giọng hỏi.

Phong Hàn Bích vẻ mặt hàn sương nhìn Phượng Thần Anh, không có trả lời, khí thế không chút nào không thua kém đối phương.

“Hừ.” Phượng Thần Anh hơi hơi nâng lên cằm, cười lạnh một tiếng, xuất thủ như điện đánh về phía Phong Hàn Bích!

Phong Hàn Bích đã sớm nhận thấy Phượng Thần Anh không chút nào che dấu sát khí, ở khi hắn xuất thủ đồng thời cũng ra tay!

Hai người đều là đương kim cao thủhiếm có, thân hình nhanh như quỷ mị, chiêu thức quỷ dị, ngươi tới ta đi trong khoảnh khắc liền đối nhau mấy chục chiêu!

Bỗng nhiên, ngực Phượng Thần Anh một trận đau nhức, hô hấp khó khăn, lộ ra một chút sơ hở. Phong Hàn Bích thừa dịp đối phương lộ sơ hở, đẩy ra một chưởng củaPhượng Thần Anh rồi sau đó thuận tay cũng đẩy ra một chưởng đánh thật mạnh vào trước ngực Phượng Thần Anh!

“Ân !” Phượng Thần Anh thét lớn một tiếng, tiếp một chưởng này liền bị đẩy về sau đến mười bước, nhíu mày, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.

Phong Hàn Bích cũng hơi hơi nhíu mi, nguyên lai hắn thụ nội thươngnặng như vậy......

“Các ngươi đang làm cái gì?!” Đường Phi quát lớn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phượng Thần Anhbị thương, đầu óc còn chưa có phản ứng, cước bộ đã bắt đầu di động, chạy hướng về phía Phượng Thần Anh.

“Ngươi không sao chứ?” Đường Phi trong mắt tràn đầy lo lắng cùnghốt hoảng, giúp đỡ Phượng Thần Anh đem hắn hộ ở phía saumình, giương mắt hung hăng nhìn chằm chằm Phong Hàn Bíchvị khách không mời mà đến này. Hắn vốn ở phòng bếp sắc dược nấu cháo, không bao lâu Nhị Bách Ngũ chạy về phía hắn sủa không ngừng, nguyên tưởng rằng nó đói bụng, đợi nghe được động tĩnh sân bên ngoài mới biết được đã xảy ra chuyện!

“Xin hỏi tôn giá đến hàn xá tại hạ có gì việc sao?” Đường Phi vẻ mặt phiền chán nhìn Phong Hàn Bích, lạnh giọng nói. Hắn biết thân phậnPhong Hàn Bích, không vạch trần, cũng không muốn vạch trần. Hiện tại làm bộ không biết thân phậnđối phương, ít nhất tương lai thời điểm dĩ hạ phạm thượng,hắn còn có thể lấy cớ người không biết không tội đến chối.

Phong Hàn Bích híp lại ánh mắt thoạt nhìn rất nguy hiểm, hắn biết Đường Phi biết thân phận của mình, lại không nghĩ rằng hắn sẽ làm bộ như không biết. Lược lược suy nghĩ, hắn liền hiểu được tâm tư cẩn thận củaĐường Phi.

“Hắn ở nơi nào.” Đường Phi là người thông minh, Phong Hàn Bích không muốn cùng hắn quanh co lòng vòng.

Hắn? Phượng Thần Anh hơi hơi nghiêng đầu nhìn Đường Phiđem hắn hộ ở sau người, ánh mắt phức tạp.

Đường Phi cười nhạo một tiếng, trong mắt tràn đầy trào phúng: “Nguyên lai lại là muốn đem ngườibắt trở về. Tôn giá nghĩ đến, tôn giá dưỡng là một con cẩu sao? Thời điểm thích thì mang ra chơi đùa, hoặc là ném một cục xương làm cho hắn chạy vây quanh ngươi, thời điểm không thích liền đem người tùy ý xử trí, khiến người ta chịu không nổi muốn chạy, lại cố tình đem ngườibắt trở về. Ta thật sự muốn hỏi tôn giámột chút, làm như vậy rốt cuộc có ý tứ gì?!”

Phong Hàn Bích sắc mặt trầm xuống, trong mắt sát ý tẫn hiển.

Phượng Thần Anh trong lòng rùng mình, vội vàng đem Đường Phi kéo đến phía saumình, xuất chưởng cùng đã bay vút đến trước mặt Phong Hàn Bíchliền đối nhau hai chưởng. Phượng Thần Anh vốn thụ nội thương nghiêm trọng,tiếp thêm hai chưởng củaPhong Hàn Bích, kéo Đường Phi lảo đảo lui về phía sau mấy bước, một ngụm máu tươi rốt cuộc khống chế không được phun ra.

“Phượng Thần Anh!” Đường Phi thấy Phượng Thần Anh bởi vì mình mà bị thương, dưới tình thế cấp bách kêu tên của hắn, vừa vội vừa tứcgiúp đỡ Phượng Thần Anhcơ hồ đứng không vững.

Phong Hàn Bích thu hồi bàn tay đặt ở sau người, trong ánh mắt lãnh lệ hiếm thấy có một tia bội phục.

“Ngươi bản thân bị trọng thương lại có thể liên tiếp đỡcủa ta ba chưởng, quả thật có chút năng lực.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nhìn Phượng Thần Anh nói.

“Hừ, chỉ là ba chưởng mà thôi. Cho dù ta nội thương chưa lành, cũng nhất định có thể đánh thắng ngươi!” Cho dù trước mắt bị vây ở thế hạ phong, Phượng Thần Anh không có chút chật vật, ngữ khí lại cuồng vọng!

Ngay tại thời điểm không khí giương cung bạt kiếm, cánh cửa phòng của Đường Phi “Chi nha” một tiếng mở ra, Chung Như Thủychỉ mặc áo đơn, rõ ràng còn một bộ dáng chưa tỉnh ngủ đứng ở cửa, một bên xoa ánh mắt một bên mơ hồ nói: “Ân ~ như thế nào ồn như vậy? Tiểu Phi Phi, là có thể ăn điểm tâm sao?”

Trong viện ba người sửng sốt, nhất thời cảm thấy đỉnh đầu có thật nhiều quạ đen bay qua, không khí khẩn trương thoáng chốc biến mất vô tung vô ảnh......

“Di? Hành Chi, sao ngươi lại tới đây?” Chung Như Thủy vẻ mặt không thanh tỉnh lắm nhìn Phong Hàn Bích, mắt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu.

Trước hết phản ứng chính là Phượng Thần Anh, sắc mặt hắn không tốt nhìn Chung Như Thủykhông biết từ nơi nào phóng ra, pha dẫn theo chút nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi vừa rồi gọi hắn cái gì?!” Vừa hỏi xong sau lại nghĩ tới cái gì, hậu tri hậu giác bỏ thêm một câu: “Ngươi từ trong phòng hắn đi ra?! Tối hôm qua kẻ tránh ở trong phòng hắn là ngươi!”

Chung Như Thủycùng Đường Phi không tự giác đồng thời thân thể buộc chặt, bộ dáng có tật giật mình. Chung Như Thủy là vì Phong Hàn Bích, người này dấm chua so với bình dấm chua đã ủ trăm năm còn lợi hại hơn! Đường Phi là vì, ách, đúng vậy, Đường Phi sắc mặt cũng trầm xuống dưới, hắn chột dạ vì cái gì?

Quả nhiên, Chung Như Thủy ngẩng đầu, liền nhìn thấyPhong Hàn Bích sắc mặt còn đen hơn đáy nồi!

-----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.