Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 26: Quan hệ Tứ Giác



Tự sau đêm Đường Phi không cẩn thận bị hạ dược, Ưu nhi đối với toàn bộ ăn mặc chi phí của Đường Phi đều thật cẩn thận kiểm tra một lần rồi mới đưa cho hắn. Đêm đó qua đi, Ưu nhi liền trực tiếp bị Phượng Thần Anh gọi đến hỏi. Bảo hắn đem những chuyện Đường Phi ban ngày đã làm, những người và vật đã tiếp xúc, còn có đã nếm qua cái gì toàn bộ liệt kê. Đường Phi một ngày ba bữa đều do Ưu nhi tự tay làm, thức ăn bị ngườihạ dược khả năng rất nhỏ.

Bất quá, thời điểm Phượng Thần Anh nghe thế liền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm ngoan, nói một câu “Khả năng này tuyệt đối không nhỏ, bởi vì người kê đơn không nhất định chính là ngườibên ngoài”, dọa Ưu nhi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đi đứng như nhũn ra, Phượng Thần Anh rất rõ ràng tình cảm của hắn với Đường Phi, lúc ấy hắn quả thật là, muốn thừa dịp Đường Phi bị hạ dược làm chút việc không nên làm. Hắn đêm đó bộ dáng quần áo không chỉnh tề đuổi theo Đường Phi, tất cả đều bị Các chủ thấy được!

Ưu nhi cố nén sợ hãi không yêntrong lòng, tiếp tục nói cho hết ngày đó Đường Phi đã làm cái gì. Kỳ thật Đường Phi cũng như bình thường, sau khi hắn bị thương cơ hồ trừ bỏ một lần Phượng Thần Anh dẫn hắn ra ngoài,cũng sẽ không rời điTố Tâm viện nửa bước. Muốn nói ngày đó có việc kỳ quái, thì chính là Đường Phi đột nhiên nổi hứng hỏi đến Ngũ Phi, sau đó biết Ngũ Phi cư nhiên đã chết. Lại nói, chính là Nam Vũ công tử ở Liên việncũng từng đi ra, đến Liễu viện đốttiền vàng mã cùng hương nến cho Ngũ Phi, giữa lúc đó hắn cũng cùng Đường Phi đối mặt nhìn nhau.

Phượng Thần Anh vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, Đường Phi từng nói chuyện này với hắn, bởi vì lúc ấy hắn cảm thấy hương nến mà Nam Vũđốt, hương vị có chút kỳ quái, tuy rằng lúc ấy Đường Phi không quá mức để ý. Nhưng sau nhớ tới, mới cảm thấy không thích hợp. Liễu việnở ngay phía trên Tố Tâm viện, nói cách khác chỗ của Đường Phi là ở cuối chiều gió, hiện tại bắt đầu là mùa đông, gió thổi còn lớn hơn nữa. Cho nên lúc ấy cho dù Đường Phi ở trongphòng, cũng không tránh khỏi hương vịnày. Nam Vũ kia, là cố ý? Đem xuân dược hạ ở trong hương nến, để cho Đường Phi trúng chiêu. Bản thân mấy ngày gần đây vẫn chạy tới chỗ Đường Phi, ngườihạ dược hẳn là đoán chắc hắn sẽ ở một đoạn thời gian nhất định xuất hiện. Nếu Đường Phi ý chí bạc nhược một chút, thời điểm hắn đi vào chắc chắn sẽ nhìn thấy, Đường Phi cùng Ưu nhi đang làm chút chuyện cẩu thả!Nói không chừng, bản thân trong cơn giận dữ, sẽ giết chết hai ngườibọn họ.

Thật sự là hảo mưu kế! Phượng Thần Anh cười lạnh, cả hắn cũng dám tính vào.

“Thiết Hoán.” Phượng Thần Anh lạnh lùng kêu Ưu nhi hầu ở một bên, gọi Thiết Hoán.

“Dạ, Các chủ.” Thiết Hoán đi ra đứng ở trước mặt Phượng Thần Anh cung kính nói.

“Đám công tử này một người so với một người càng có bản lĩnh hơn, ta muốn biết, những người này ngươi là ở đâu tìm tới?” Phượng Thần Anh lãnh đạm nói, đầu tiên là một Ngũ PhiThừa vương phủ, hiện tại lại chạy đến một Nam Vũ, không thể tưởng tượng được thiếu niên này bình thường tối an tĩnh tối ôn nhu, cư nhiên cũng là mật thám. Như vậy xem ra thân phậnLam Tử Tươngcòn lại, chỉ sợ cũng không đơn giản đi?

“Là thuộc hạ thất trách, tất cả bọn họ đều là đầu bài của Quỳnh Nguyệt lâu, trong đó Nam Vũ vẫn là một tiểu quan thanh khiết, ba người bọn họ thân phận khác nhau, Ngũ Phi là cô nhi, mười ba tuổi đã bị bán vàoQuỳnh Nguyệt lâu. Lam Tử Tương thân phận không rõ, chỉ nghe tú bà nói hắn là một tháng trước từ chỗ buôn bán nô lệ mà mua về. Về phần Nam Vũkia, nói hắn là một thiếu gia quý tộc đã xuống dốc, bởi vì sinh hoạt bức bách mà không thể không bán mình vào tiểu quan quán, chỉ là hắn bán nghệ không bán thân.” Thiết Hoán dừng một chút, suy nghĩ rồi mới tiếp tục nói: “Lúc trước có thể bởi vì hắn muốn từ nay về sau thoát ly loại địa phương dơ bẩn không chịu nổi này, cơm áo không cần lo, mới đáp ứng đến Phượng Tê Các.”

Phượng Thần Anh mặt mày buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì. Thiết Hoán tự biết thất trách, bình tĩnh nhìn Phượng Thần Anh, chờ đợi xử phạt.

“Đi cẩn thận tra ra thân phậnbọn họ, Ngũ Phithì không cần, dù sao cũng đã là ngườichết. Nhớ phải cẩn thận, không cần đả thảo kinh xà.” Phượng Thần Anh khóe môi khẽ nhếch, lạnh nhạt nói: “Bổn tọa muốn nhìn xem, là người nào dám tính kế trên đầuPhượng Tê Các!”

Thiết Hoán sửng sốt, lập tức hiểu được Phượng Thần Anh không định xử phạt hắn, lập tức nói: “Thuộc hạ tuân mệnh, nhất định không phụ Các chủ nhờ vả!”

“Ân, đi xuống đi.” Phượng Thần Anh nói xong, lại nhìn Ưu nhi, thanh âm lạnh lùng: “Ngươi một lần lại một lần làm những việc không nên làm, ngươi nói, ta nên như thế nào phạt ngươi ?”

“Nô tài biết sai!” Ưu nhi quỳ trên mặt đất nặng nề dập đầu, thanh âm sợ hãi.

“Ngươi theo bổn tọa nhiều năm như vậy, hẳn biết bổn tọa hận nhất, chính là kẻ phản bội.” Phượng Thần Anh chậm rãi cầm lấy tách tràtrong tay, thản nhiên uống một ngụm, thanh âm vẫn không mang theo một chút độ ấm: “Đi, tự mình đến độc thất lấy một viên Thị Tâm đan, hảo hảo nhớ kỹ cái loại thống khổnày. Đây là cơ hội cuối cùng bổn tọa cho ngươi, nếu dám tái phạm, cũng trách bổn tọa không niệm tình cảm lâu năm!”

Ưu nhi run lên, cả người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, run run thanh âm nói: “Nô tài, đã biết......”

“Đi xuống đi, cẩn thận chiếu cố tốt công tửnhà ngươi.”

“Dạ......”

Ngày đó lời Phượng Thần Anh nói với hắn còn rất rõ ràng, nhớ tới Phượng Thần Anh ánh mắtâm lãnh ngoan lệ, Ưu nhi không kìm hãm được rùng mình một cái. Bỗng dưng, ngực giống như vạn con trùng cắn xé, thống khổ rên rỉ một tiếng ôm ngực té ngã. Độc, lại phát tác...... Hắn còn nhớ rõ, thời điểm đi đến độc thất lấy Thị Tâm đan, Cốc Dương là một bộ dáng vô cùng kinh ngạc, hắn nói không nghĩ đến Các chủ cư nhiên vì một tiểu nam sủng đối hắn hạ thủ nặng như vậy. Ưu nhi cười khổ, đúng vậy, hắn cũng không nghĩ đến. Thị Tâm đan dược tính ước chừng có thể duy trì một tháng, mỗi lần có thể đau đến nửa canh giờ, thời gian độc phát cũng không nhất định. Hơn nữa, nó là một loại độc dượckhông có giải dược. Bất quá lấy ý nghĩa của nó mà nói, không thể xem như độc dượctrí mạng, tuy rằng không trí mạng, nhưng khi độc phát sẽ làm người cảm thấy giống như bị ngàn vạn con trùng gặm cắn, người bình thường lực nhẫn nại thấp đều không chịu nổi độc tính mãnh liệt này, lựa chọn một đao cấp bản thân một cái thống khoái. Phượng Thần Anh bình thường đều là thủ đoạn dùng để trừng phạt cấp dưới.

Xoa xoa ngực của mình, Ưu nhi rốt cục hiểu được những bằng hữu lúc trước cũng bị xử phạt như vậy, vì cái gì lại lựa chọn tự sát. Bởi vì, thật sự là, rất đau ...... Hai mắt sớm bị nước mắt làm mơ hồ, Ưu nhi mông lung nhìn thấy Đường Phi hướng hắn đi tới, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng. Thời điểm khi hắn nghĩ đến mình đang nằm mơ, thân đã bị ngườinhẹ nhàng bế lên.

Bờ ngựcrộng lớn, khuỷu tayhữu lực, nhiệt độ cơ thểchân thật. Là ôm ấp của công tử, hắn không có nằm mơ, giật mình một cái, Ưu nhi cảm thấy thống khổ của mình giảm bớt không ít. Trên mặt lộ ra một chút thản nhiên, hạnh phúc mỉm cười, Ưu nhi liền rơi vào hôn mê.

Đường Phi đem Ưu nhi ôm về một tiểu gian hắn vẫn thường trụ, cau mày giúp hắn lau nước mắt cùng mồ hôi trên mặt, khuôn mặt non nớt thanh tú đã tái nhợt như tờ giấy, rõ ràng rất thống khổ chau mày, khóe miệng lại mang theo tiếu ýthản nhiên.

Ai...... Đường Phi bất đắc dĩ thở dài, từ ngày đó hoàn toàn biết được tâm ý của Ưu nhi,sau đó hắn liền cố tình trốn tránh hắn, cố ý đi xem nhẹ bi thương cùng mê luyếncàng ngày càng mãnh liệt trong mắtƯu nhi, rất nhiều chuyện có thể tự mình làm được, không cần phiền toái Ưu nhi, hắn không thể lại cho Ưu nhi một ít cảm giác hiểu lầm. Chỉ là, hôm nay nhìn hắn không thoải mái, vẫn là không có biện pháp mặc kệhắn. Nhìn đến Ưu nhi bởi vì hành động quan tâm của mình mà lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, Đường Phi trong lòng chỉ có áy náy thản nhiên, vẫn lựa chọn làm bộ như không biết. Xin lỗi, Ưu nhi......

“Đường Phi.” Phượng Thần Anh tớiTố Tâm viện, trực tiếp vào phòng ngủĐường Phi, nhưng không nhìn thấyngười. Đi đâu vậy? Ưu nhi kia như thế nào cũng không ở đây?

“Đường Phi ?” Phượng Thần Anh đi ra phòng ngủ lại lớn giọng hô một tiếng.

“Đừng gọi nữa, ta ở đây.” Đường Phi từ phòng Ưu nhi đi ra nói.

Phượng Thần Anh âm thầm nhíu mày, hắn như thế nào từ phòng Ưu nhi đi ra ? Xem ra Ưu nhi thật đúng là đã sống quá tự do, cư nhiên còn dám đi câu dẫn Đường Phi !

“Ngươi ở trong phòng Ưu nhi làm gì?” Phượng Thần Anh bất mãn nói.

Đường Phi liếc trắng mắt, nói: “Ưu nhi không thoải mái, vừa rồi té xỉu ta dìu hắn trở về nghỉ ngơi.”

“Nga !” Phượng Thần Anh bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, hắn đã quên Ưu nhi ăn Thị Tâm đan, chắc là lúc độc phát bị Đường Phi gặp được.

“Nga cái gì nga, hắn bị bệnh ta hôm nay cơm trưa phải ăn cái gì?” Đường Phi tức giận nói, hắn không biết nấu cơm lại càng không biết dùng củi nhóm lửa! Mấy lần trước làm trứng gà đều là người khác giúp hắn nhóm lửa!

Phượng Thần Anh vừa nghe hai chữ “Cơm trưa” lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, cầm lấy tay Đường Phi hưng phấn nói: “Không quan hệ không quan hệ, ngươi làm không phải được rồi sao? Ta muốn thử xem thủ nghệ của ngươi!” Một cái trứng gà nhỏ hắn cũng có thể làm ra mỹ vị như thế,huống chi là những món ăn khác! Phượng Thần Anh liếm liếm khóe miệng, tay nghề Đường Phi hẳn là sẽ không kém hơn so với Tần Nhan đi?

Đường Phi kéo kéo khóe miệng, thử xem thủ nghệ của hắn? Tuy rằng rất muốn cự tuyệt, nhưng đối diện cặp mặt lóe sáng của Phượng Thần Anh giống như tiểu hài tử đang chờ được ăn kẹo, giật giật môi, vẫn là không nói gì thêm, nhận mệnh hướng phòng bếp đi đến. Chỉ là, Đường Phi hoài nghi, bản thân có thể làm được thứ gì ăn được sao? Ăn đi, Phượng Thần Anh có thể hay không, ngộ độc thức ăn a ?

Nửa giờ sau......

Phượng Thần Anh giơ chiếc đũa, nhìn xem thứ trước mặt màtheo Đường Phi nói là “ba món mặn một món canh” gì đó, sau đó ngẩng đầu chớp chớp mắt xem Đường Phi, sau đó lại cúi đầu xem “ba món mặn một món canh”, rồi lại ngẩng đầu nhìn Đường Phi...... Cứ thế tuần hoàn lặp lại nhiều lần, thẳng đến khi Đường Phi rốt cuộc không thể chịu đựng được, nâng tay nắm cằm Phượng Thần Anh để cho hắn không tiếp tục ngẩng đầu cúi đầu, trầm giọng nói: “Có cái gì thì nói đi.”

“Ách......” Phượng Thần Anh do dự một chút, vẫn là vươn chiếc đũa đưa tới chiếc đĩa phía trước, chỉ vào một thứ đen tuyền hơn nữa tản ra mùi hôi của tiêu -- này nọ hỏi: “Đây là món gì?” Tám loại đồ ăn chính quy tuy rằng hắn còn chưa ăn đủ, nhưng hắn có thể tổng nhận biết được?! Đây tuyệt đối không phải bất luận loại nào trong tám loại thực phẩm chính quy kia!

“......” Đường Phi im lặng, nhìn “món”kia một hồi lâu mới nói: “Trước khi ta nấu nó, hẳn là một con cá rô.” Nhưng có điều hắn để lửa quá dữ dội, mà dầu lại quá ít, cá kia– một lát liền biến thành than......

Phượng Thần Anh tay cầm chiếc đũa khẽ run lên, cá rô?!“Kia, cái này, một đống này là gì?” Chiếc đũa vừa chuyển, lại thay đổi một đĩa khác, cái này thật là có “đôi”! Nguyên liệu nấu ăn không biết tên làm thành một đống vật thể không xác định, vừa vàng vừa đen, còn mang chút mùi khét quỷ dị!

“Đại khái, là...... thịt sườn đi?” Đường Phi cũng nhận thức một hồi lâu mới nói, hắn vốn muốn làm một món sườn nướng, ai biết vẫn là lửa quá mãnh liệt nhưng dầu lại quá nhiều, nướng một lúc liền biến thành như vậy ......

Phượng Thần Anh tay mạnh mẽ run lên, xemmột món đồ ăn cùng một món canh nhìn không ra nguyên liệu nấu ăn còn lại, rốt cục vẫn là không kiên trì để hỏi, tay mềm nhũn: “cạch” một tiếng, chiếc đũa rớt xuống. Thanh âm run rẩy nói: “Nói, trứng gà lần trước đến tột cùng là ai làm?”

Đường Phi ngượng ngùng gãi gãi hai má, xấu hổ nói: “Cái kia cũng là ta làm.” Không đợi Phượng Thần Anh lên tiếng lại lập tức nói tiếp: “Ta chỉ biết làm một loạitrứng gà đó thôi, những thứ khác ta cho tới bây giờ cũng chưa nói quabản thân biết làm! Là ngươi tự mình mạc danh kỳ diệu hiểu lầm mà thôi......”

Phượng Thần Anh khóe miệng co rút, hắn quả thật chưa nói qua......“Là sai lầm của ta......”

Phương Hoa Lâu.

“Sườn xào chua ngọt, thịt heo sốt chua ngọt, cá chép chua ngọt, sốt thịt bò lên men, hạt sennhào đường ninh lửa nhỏ, củ sen nhào đường......” Phượng Thần Anh bưng lên tách trà uống một ngụm, khẩu khíthở hổn hển, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, còn nói: “Trước tiên đem một ít thạch đậu chấm đường lên khai vị, những món khác làm nhanh lên, ta đói bụng.”

Đường Phi nắm chặt hai đấm, xương cốt kêu “răng rắc”, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể khống chế xúc động muốn một quyền đánh xỉu Phượng Thần Anh.

“Uy,Phượng gia, ngài hôm nay là làm sao vậy? Như thế nào lại hăng hái muốn ăn ngọt như vậy ?” Yến Tự che miệng, một đôi mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Đường Phi.

“Hắc, gia ta chính là thích ăn ‘Đường’,có sao không?” Phượng Thần Anh ánh mắt ở trên người Đường Phi dạo qua một vòng, có chút giống như vô ý liếm liếm khóe môi nói.

“Có thể có thể, Phượng gia thích ăn cái gì liền ăn cái đó!” Yến Tự buồn cười nói: “Nếu vậy, muốn hay không cho ngài một tách trà mật ong pha đường? Sáng nay vừa đưa tới một mẻ mật ong rất mới!”

“Nga? Vậy cho hai tách!” Phượng Thần Anh bàn tay to vung lên, Yến Tự thản nhiên lui xuống.

Yến Tự vừa đi, Phượng Thần Anh bắt đầu không thành thật hướng bên người Đường Phi dựa sát, vai kề vai với Đường Phi, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Nếu ngày nào ta cũng có thể ăn ‘Đường’ thì tốt rồi.”

Đường Phi quay đầu, cùng đôi môi của Phượng Thần Anh gần đến không thể gần hơn, khóe môi khẽ nhếch, thanh âm âm trầm: “Kỳ thật ta còn có thể nấu một món đặc biệt kêu là ‘Phượng hoàng om’, ngươi muốn nếm thử hay không?”

Phượng Thần Anh cũng giương lên khóe miệng, nói giọng khàn khàn: “Món ăn này ta từng nếm qua, ta cảm thấy, nếu trộn thêm một chút hương vị mật đường,sẽ rất tuyệt vời......” Nói xong liền đê tiện, dán sát trên môi Đường Phi.

Hơi thở quen thuộc truyền đến, Đường Phi ngẩn ra, hôn mê một chút mới phản ứng lại, vừa muốn nâng tay đẩy ra, nguyên bản cửa đang đóng bỗng nhiên bị mở ra.

“Phượng gia, có người quen tới chơi -- a!” Yến Tự sắc mặt ửng đỏ dùng khăn tay che lại hai mắt, lại nhịn không được vụng trộm lộ ra một chút khe hở nhìn xem.

Người quen -- Tần Nhan cùng Hà Tịch, vẻ mặt trố mắt đứng ở phía sauYến Tự.

Đường Phi mạnh mẽ đẩy ra Phượng Thần Anh, vội vàng đứng lên vẻ mặt vô thố nhìn Hà Tịch, lúng ta lúng túng nói: “Hà Tịch, không phải như thế......”

Phượng Thần Anh phiêu mắt nhìn Đường Phikhẩn trương vô thố, miễn cưỡng chống cằm đối Tần Nhan nói: “Tiểu Nhan, như vậy trùng hợp cũng tới nơi này ăn cơm?” Quay đầu đi, hơi khiêu khích nhìn Hà Tịch nói: “Đã lâu không thấy Hà huynh, chủ tử nhà ngươi vẫn mạnh khỏe?” Khóe mắt đảo qua, nhìn đến một mảnh xanh biếcquen thuộc, đó là phỉ thúy lần trước Đường Phi được tặng, hiện tại lại mang ở bên hôngHà Tịch.

“Phượng Các chủ.” Hà Tịch đối Phượng Thần Anh chắp tay, lập tức lại nhìn về phía Đường Phi, miễn cưỡng cười nói: “Là Hà mỗ thất lễ, chỉ là nghe Yến lão bản nói Đường huynh ở nơi này nên mới nghĩ đến lên tiếng kêu gọi. Lần trước Đường huynh đi vội vàng, tại hạ còn lo lắng thân thể của ngươi. Bất quá hiện tại xem ra Đường huynh khí sắc không tồi, tại hạ an tâm. Như vậy, cáo từtrước.” Hà Tịch thấp người vái chào, xoay người rời đi.

Đường Phi cả kinh, một bên đuổi theo một bên kêu lên: “Hà Tịch!”

Tần Nhan nhìn Phượng Thần Anh, tình nhân đuổi theo nam nhân khác còn không truy sao? Thậm chí còn một bộ dáng cà lơ phất phơ. Hắn biết người này là tân sủnggần đây của Phượng Thần Anh, cũng là –con mồi mà Phượng Thần Anh nói với hắn. Nhưng, vì cái gì nhìn đến Phượng Thần Anh thân thiết với hắn, trong lòng lại khó chịu như vậy?

Yến Tự nhìn trong phòng chỉ còn lại hai người, thè lưỡi nhanh chóng nói: “Hai vị đại gia chờ, ta đi xem đồ ăn làm tốt chưa.” Sau đó lòng bàn chân lướt đi. Nàng là ở bên ngoài gặp được Tần Nhan cùng Hà Tịch, cho nên cố ý dẫn hai người bọn họ tiến vào “ôn chuyện”, thật ra nàng chỉ vì gần đây quá nhàm chán, nên muốn nhìn một chút quan hệ tứ giác phức tạp ra sao. Nhưng ai biết, Các chủ nhà nàng cư nhiên không có ý định biểu diễn phối hợp! Bối rối không biết nên như thế nào giải quyết, vẫn là thừa dịp Các chủ chưa phản ứng, nàng cố ý nhanh chóngchuồn trước!

“Ngươi, không truy sao?” Tần Nhan hạ mắt hỏi, hắn nhìn đến hầu kết Phượng Thần Anh có một hôn ngânmàu đỏ nhạt, là nam tử mới vừa rồi đi? Cổ nam tử kia, cũng có một hôn ngânmàu hồng. Bỗng nhiên có chút tức giận, chính mình vì cái gì muốn xem rõ ràng như vậy?! Vì cái gì muốn để ý?!

“Ngươi đã ở trong này, ta vì cái gì phải truy?” Phượng Thần Anh chọn hai thạch đậu phủ đầy đường vừa ăn vừa nói, ân, thạch đậu này còn có mùi thơm!

Tần Nhan sửng sốt, nhìn Phượng Thần Anh, há miệng thở dốc, vẫn là nói: “Ta biết ngươi ở trong này, cho nên cố ý lại đây tìm ngươi.”

“Có việc?” Phượng Thần Anh nhìn Tần Nhan liếc mắt một cái, sau đó hướng hắn vẫy tay: “Lại đây ngồi xuống nói.”

“Không được.” Tần Nhan lại cúi đầu: “Ta chỉ là nghĩ nói cho ngươi, ta muốn thành thân ......”

Phượng Thần Anh ngẩn ra, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hướng Tần Nhan.

“Là phụ hoàng ban hôn, con gái một của Chân Nhung-- Chân Châu Nhi.” Tần Nhan tay giấu ở ống tay áo đã gắt gao nắm chặt: “Ý nghĩa trong việc này, ta nghĩ, ngươi so với ai khác đều hiểu rõ hơn......” Cho nên, ta không thể mất đi cơ hội này !

“Phải không?” Phượng Thần Anh giương mắt cười, cười sáng lạn: “Chúc mừng ngươi, nghe nói Chân đại tiểu thư xinh đẹp như hoa, là một mỹ nhânhiếm có, ngươi cũng thật có phúc khí.”

“Cám ơn......” Tần Nhan thản nhiên nói, trong mắt hiện lên một tia đau thươngkhông thể tiêu biến, quả nhiên, hắn sẽ không để ý a...... Tuy rằng bản thân vô luận như thế nào cũng sẽ thú Chân Châu Nhi, nhưng là vẫn đang muốn nghe đến Phượng Thần Anh nói một câu “Đừng cùng nàng thành thân”......

“Ngươi muốn đại hôn, gần đây hẳn là bề bộn nhiều việc đi, ta sẽ không lưu ngươi ở lại ăn cơm, ngày đó ta nhất định đưa tới cho ngươi một phần đại lễ!” Phượng Thần Anh cười nói.

“Cám ơn......” Lại là một câu cám ơn, bởi vì Tần Nhan thật sự không biết nên nói cái gì, xoay người không cho Phượng Thần Anh nhìn đến hốc mắt đã muốn hồng của mình, nghĩ nghĩ vẫn là nói câu: “Nam nhân bên cạnh ngươi kia không đơn giản, phải cẩn thận......” Nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.

Phượng Thần Anh thản nhiên cười, thật lâu sau, mới nói: “Ta biết ngươi ở bên ngoài, đi lấy một bình rượu đến, tốt nhất là Hoàn Lương Mộng. Hiền vương muốn thành hôn, đáng giá ăn mừng một chút.”

Yến Tự ở phía sau cửa khe khẽ thở dài, đáp: “Dạ, thuộc hạ đi lấy......”

Thành thân sao? Phượng Thần Anh khóe miệng mang cười, nhưng tiếu ý lại không xuất hiện, đáy mắt tràn đầy lãnh sương làm cho người ta sợ hãi.

------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.