Sau khi lấy được lời khai từ mấy hạ nhân Ôn phủ mới biết, mẫu tử ba người Liên phu nhân thiết kế đẩy đích tử rơi xuống nước, lại bày mưu tính kế tiếp tục hại đích tử, chứng cứ vô cùng xác thực hoàn toàn không có gì để tra nữa sớm đã có thể định tội.
Việc này tình tiết rất ác liệt, ấn theo pháp luật, Liên phu nhân có thể trực tiếp bị xử tử, hai đứa con vợ lẻ sẽ bị lưu đày ngàn dậm.
Bất quá, Hình Bộ Thượng thư cùng phu nhân Ôn gia có cảm tình rất tốt, đối với đích tử và đích nữ này cũng rất yêu quý, nhìn thấy sự tình diễn biến như vậy cũng không nỡ nhìn. Hơn nữa nghiền ngẫm ý phía trên, trước tiên cũng không xử lý ba người lập tức, kêu người không cần nói, trực tiếp ném ba người vào đại lao Hình bộ.
Đại lao Hình bộ cũng không phải nơi tốt lành gì, âm u ẩm ướt chưa nói thỉnh thoảng còn có từng trận âm phong tràn ngập mùi máu tươi thổi qua làm người nổi da gà, ánh đèn trên tường đong đưa theo gió càng nhiều thêm cảm giác khủng bố, mới vừa tiến vào đã mắng mấy câu sau đó nghĩ phu quân (cha) nhất định sẽ nhanh chóng cứu bọn họ ra, cho nên bọn họ còn tính là an tĩnh.
Nhưng mà, địa phương âm u như thế này, từ sau khi tiến vào sợ hãi trong lòng từng chút từng chút tích lũy, hơn nữa muốn ăn cũng ăn không ngon, muốn ngủ cũng ngủ không yên, mấy ngày sau, Liên phu nhân cùng Ôn Thần Lễ rốt cuộc chịu không được, đứng sau song sắt một khắc cũng không ngừng kêu gào:”Người tới!”, “Thả bọn ta ra ngoài!” linh tinh.
Nhưng Ôn Thần Dật thấy việc này đã phức tạp không ít, còn có thể trầm ổn, hơn nữa nhìn hai người kêu gào nửa ngày cũng không thấy người đến liền biết vô dụng rồi.
Ngay từ đầu Ôn Thần Dật còn có thể nhẫn nại an ủi nương hắn cùng đệ đệ, nhưng sau khi bị mấy hắc ảnh thỉnh thoảng đi qua làm giật mình hai lần, thấy hai người không nghe mình còn liên tục kêu gào tâm liền sinh bực bội thối lui qua một bên mặc bọn họ gào.
Không biết đã đứt quãng hô bao lâu, lúc cổ họng không chịu nổi nữa hai người mới dừng lại, phát hiện đại lao im ắng, dường như trừ bỏ ba người bọn họ cũng không có ai khác.
– Nương!
Ánh lửa đèn dầu trên tường đá nhảy lên một chút, bỗng nhiên xuất hiện quang ảnh làm Ôn Thần Lễ lóa mắt mơ hồ tưởng nhầm đó là bóng người, kinh ngạc một lúc mới sợ hãi hô lên một tiếng.
Một nữ nhân như Liên phu nhân, lúc trước trên người vẫn luôn là cẩm y ngọc thực, hiện tại ở một nơi như vậy ngây người nhiều ngày kỳ thực cũng rất sợ. Nhưng dù vậy, bà vẫn duỗi tay trấn an vỗ vỗ vai con nhỏ, sau đó lôi kéo gã dựa đến bên người đại nhi tử.
– Dật nhi, con nói xem đây là có chuyện gì? Chúng ta sao lại bị bắt?
Liên phu nhân bất an nói.
Đã nhiều ngày như vậy, chỉ có một người mỗi ngày đến đây đưa đồ ăn khó có thể nuốt trôi cho bọn họ một lần, một câu cũng không nói gì với bọn họ, ngay cho đưa bạc cho hắn hắn cũng thờ ơ.
Ôn Thần Dật không lập tức trả lời, rũ mắt trầm tư.
Cha bất quá cũng chỉ là quan lục phẩm, chớ nói trên triều có chuyện gì thì cũng không dễ dàng liên lụy đến đầu cha hắn, dù tính có liên lụy thật, cũng không có khả năng không bắt cha hắn mà lại đi bắt bọn họ.
Nếu không phải do chuyện trên triều, như vậy nếu là chuyện quan hệ với ba mẹ con hắn chỉ có…..
Ôn Thần Dật đột nhiên ngẩng đầu, vậy chỉ có sự tình của Ôn Thần Húc!
Nghĩ đến cậu đột nhiên lại đóng viện môn, trong viện còn có hai người từng là vũ vệ, Ôn Thần Dật liền biết chuyện lần này do mình không suy nghĩ chu toàn.
Bất quá, nếu không phải là vì Ôn Thần Húc bị phế đi đôi chân khiến hắn cảm thấy không còn gì uy hiếp nữa lại đột nhiên nhảy ra một cái cứu giá chi ân làm hắn tâm sinh kiêng kị, tâm hắn cũng vì thế mà rối loạn, mặc kệ nương hắn làm ra loại sự tình như vậy, còn muốn lợi dùng lời đồn đại tương kế tựu kế xóa bỏ Ôn Thần Húc.
Thấy hắn không nói lời nào, lại đột nhiên ngẩng đầu, Liên phu nhân bị hắn dọa đến vỗ vỗ ngực nhịn không được gọi hắn một tiếng.
– Dật nhi?
– Chỉ sợ là sự tình của Ôn Thần Húc.
Ôn Thần Dật gằn từng chữ một nói ra suy đoán trong lòng.
– Sao có thể!
Thanh âm Liên phu nhân có chút bén nhọn, hiển nhiên là không muốn tin tưởng.
– Sao có thể.
Ngay sau đó, nghĩ trừ bỏ việc này, mẫu tử ba người cũng không phạm phải chuyện gì khác, trong lòng Liên phu nhân kỳ thực có chút tin tưởng, hơn nữa đột nhiên nhớ đến trên người Ôn Thần Húc còn có một cái cứu giá chi công, thanh âm có chút thấp lặp lại lời vừa nãy thêm lần nữa.
Nghĩ đến nếu thật là vì chuyện này mà ba người mới bị bắt, vậy chính là do mình hại hai nhi tử, Liên phu nhân không khỏi im lặng.
Bà chỉ là không cam tâm, không cam tâm rõ ràng bà và biểu ca mới là thanh mai trúc mã, chỉ vì gia thế mà chỉ có thể làm thiếp, bà ghen ghét Ôn phu nhân, cho nên lúc Ôn phu nhân qua đời bà mới cùng hai nhi tử hướng chính phòng ra oai.
Vốn dĩ bà chỉ muốn ra oai với Ôn Thần Húc, chọc đến cô mẫu và biểu ca không vui liền thôi, nhưng khi nhìn thấy nhi tử của mình càng ngày càng ưu tú lại bởi vì không có thân phận đích tử mà so với người khác thấp hơn một cái đầu, bà liền nhịn không được càng ngày càng chán ghét Ôn Thần Húc chiếm thân phận đích tử, chán ghét đến hận cậu không thể chết đi.
– Nó không chết vậy tại sao lại bắt chúng ta!
Nghe đại ca nói nguyên nhân bị bắt, Ôn Thần Lễ không cam lòng đồng thời trong lòng hận chết Ôn Thần Húc.
Nghiêng đầu nhìn về phía nương thấy nương không nói chuyện nữa, Ôn Thần Lễ lôi kéo bà nói:
– Nương, con muốn ra ngoài, con không muốn ngồi ngốc ở đây…..
– Không có việc gì, chờ đến khi thẩm vấn con của ta liền có thể ra ngoài.
Liên phu nhân nhẹ giọng dỗ, trong lòng có quyết định.
Liên phu nhân không ngốc, bằng không cũng không thể nắm tâm Ôn lão phu nhân và Ôn Tín trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, lấy thân phận thiếp thất trở thành đương chủ mẫu vô danh của Ôn gia. Chỉ là nhiều năm không trôi chảy như vậy làm bà quên mất, cho nên nhân lúc cữu cữu của cậu không ở trong kinh thành, chỗ dựa duy nhất của cậu đang ở quá xa, mới dám ngẫu nhiên trước mặt cậu mà xưng “Nương”, dám nói lời ẩn ý trào phúng với cậu.
Hiện giờ thân mình đang ở đại lao, bà ngược lại hiểu được, mặc dù chính mình là quý thiếp, nhưng mà mưu hại đích tử cũng có thể muốn mệnh bà.
Từ nhỏ chỉ cần nương đáp ứng gã cái gì cũng có thể làm được, vì thế lúc nghe lời nói của bà, Ôn Thần Lễ lẩm bẩm một câu khi nào mới thẩm vấn liền an tĩnh lại.
Ôn Thần Lễ có lẽ nghe không ra thâm ý trong lời nói của bà, Ôn Thần Dật lại hiểu được, ý tứ của nương là muốn đem tất cả tội trạng ôm hết một mình và cũng biết kết quả của việc nương làm như vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt nương đang cúi đầu trấn an đệ đệ, hơi hơi hé miệng nhưng vẫn không nói gì.
Bàn tay không tự giác nắm thành quyền, Ôn Thần Dật thu liễm hai tròng mắt, trong lòng hối hận bản thân lần này suy xét không chu toàn đồng thời quyết định sau khi hắn rời khỏi đây, nhất định phải kéo Ôn Thần Húc xuống cùng.
——0——
Ôn phủ, hỏi thăm hồi lâu cũng không có kết quả gì, Ôn Tín vẫn luôn đề phòng lo lắng, buổi tối đều không thể ngủ an ổn.
Nhìn nhi tử mới chỉ mấy ngày đã gầy xuống, Ôn lão phu nhân đột nhiên nhớ đến.
– Đúng rồi, Thần Húc đâu?
– Ở trong viện.
Lúc này, Ôn Tín không có tâm tình so đo lúc trước bị cậu nhốt ngoài cửa, thất thần trả lời.
– Vậy ngươi mau nhanh đi tìm nó, kêu nó nghĩ cách làm rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Ôn lão phu nhân nói.
– Nó sao có thể có bổn sự này.
Ôn Tín nói.
- “Ngươi đã quên nó tốt xấu gì cũng có một cái cứu giá chi ân!”
Đúng vậy! Thiếu chút nữa đã quên cái này!
Được nhắc nhở, Ôn Tín đột nhiên đứng lên.
– Ta đây liền đi làm tiểu tử kia nghĩ biện pháp.
Ôn Thần Húc cũng không còn trong sân, dù cho Ôn Tín có định đi tới thì vẫn tiếp tục bị cự tuyệt ngoài cửa.
—–0——
Trong hoàng cung, tuy rằng bởi vì chuyện này truyền ra sẽ không tốt, Ôn Thần Húc chỉ có thể ngốc trong Tử Thần cung. Nhưng cũng may, Tử Thần cung rất lớn, bên trong còn có hoa viên núi giả, nhà thủy tạ, đình đài gì đó cần cái gì đều có cái đó, nên cũng không làm cậu cảm thấy đè nén.
Hơn nữa, có Sở Duệ mỗi ngày sẽ tới đây tìm cậu, còn có Sở Thịnh Thần dung túng. Một lớn một nhỏ ở Tử Thần cung không làm xằng làm bậy, nhưng cũng trải qua không ít chuyện tốt.
Tỷ như, lúc bọn họ tản bộ trong rừng trúc, bởi vì Ôn Thần Húc gợi ý, Sở Duệ cũng tò mò kiên trì để hai người ngồi nướng cơm lam.
Chưa nói đến việc bọn họ không dễ dàng nhét vào ống trúc cũng không biết cơm đã được nấu hay chưa, chính là không biết hai người ném loạn thứ gì vào trong đống lửa liền bốc khói dày đặc khiến người hoảng sợ.
Tuy rằng sau đó Sở Thịnh Thần giáo huấn hai người một trận, nhưng cùng ngày khi dùng bữa trên bàn lại nhiều thêm hương vị và màu sắc của cơm lam.
Cũng có lúc hai người vẽ mệt mỏi, có lần nọ liền muốn học làm kẹo đường họa, vì thế kêu người cầm nước đường lại đi. Đương nhiên, ý của hai người bọn họ là muốn bếp lò, nồi cùng đường đến để tự nấu nước đường, nhưng người trong Tử Thần cung lại không dám cho bọn họ đụng vào mấy vật liên quan đến lửa, cho nên đành phải lui xuống cầu hai người dùng thứ làm sẵn.
Vì thế, chờ đến khi Sở Thịnh Thần bận việc xong rồi lại đây, liền ngửi thấy một trận vị ngọt, mà trong điện, không nói đến bàn và sàn nhà, ngay cả trên người bọn họ đều dính không ít nước đường kết lại thành khối.
Vốn dĩ muốn nói hai người, nhưng nhìn hai khuôn mặt đều lộ ra vẻ vui sướng tươi cười, đưa cho hắn kẹo đường họa khó nhận ra hình dáng kia, Sở Thịnh Thần chung quy vẫn tiếp nhận đường cũng không nói gì.
Mấy chuyện tốt đó phần lớn là Sở Duệ kiên trì muốn làm, nhưng không thể không nói đến Ôn Thần Húc cũng vì bản thân chưa bao giờ làm qua, cho nên cũng muốn trải nghiệm thử.
Cũng may, hai người tuy có chút ầm ĩ nhưng vẫn tính không làm chuyện gì quá mức, chỉ cần không nguy hiểm Sở Thịnh Thần cũng đi theo bọn họ. Bất quá, lúc bọn họ ghé vào nhau cũng không chơi riêng, buổi chiều, hai người thường thường sẽ nghỉ ngơi rồi dùng trà bánh, sau đó sẽ lười biếng nằm ườn lên giường, một người kể chuyện cổ tích một người chăm chú lắng nghe.
Ôn Thần Húc kể mấy chuyện cổ tích ngắn tuy dễ hiểu, nhưng đều có chỗ khiến người ta tự hỏi, mỗi lần nghe xong Sở Duệ đều sẽ hỏi một đống câu vì sao. Đối với việc này, Sở Thịnh Thần hết sức vui mừng, có rảnh cũng sẽ bàng tính cùng(1).
(1): Ý chỉ những người khi nghe kể chuyện thì chỉ ngồi một bên nghe thôi, không góp ý kiến hay gì hết. Kiểu như nghe con bạn kể chuyện tình của nó thôi=)))))
Có đôi khi, Sở Thịnh Thần sẽ lưu lại thiên điện xử lý sự vụ, lúc đó hai người bọn họ cầm một quyển sách đọc rồi an tĩnh bồi bên cạnh.
Tuy rằng ngẫu nhiên sẽ vì bọn họ đột phá ý tưởng làm ra chuyện tốt khiến bản thân nhọc lòng, nhưng tâm tình Sở Thịnh Thần lại một ngày so với một ngày càng tốt hơn.
Ngay cả Phúc An cũng phát hiện ra, lần thượng triều gần nhất, Hoàng thượng đều rất ít bởi vì chuyện trên triều mà tức giận quá mức.
Hôm nay, Hình Bộ Thượng thư đến Ngự Thư Phòng xin chỉ thị nên xử lý mẫu tử ba người Liên phu nhân trong đại lao như thế nào, Hoàng thượng trực tiếp hạ lệnh qua một đoạn thời gian liền đem đi diễu hành trước dân chúng(*).
(*): Trước khi hành hình thì sẽ đi qua đoàn người, ác quá thì bị người ta ném đồ tùm lum tùm la ý. Mình không biết hình phạt này phải nói thế nào nên mình ghi theo ý mình biết. Nếu mọi người biết tên chính xác hình phạt này thì cmt cho mình biết nhé.
Mặt ngoài khi biết là lưu đày tựa hồ sẽ nghĩ là khinh tha cho Liên phu nhân, nhưng đối với một nữ nhân mà nói, lưu đày tuyệt đối không thể nhẹ nhàng hơn cái chết.
Nghĩ đến chuyện này có liên quan đến Ôn Thần Húc, sau khi Hình Bộ Thượng thư rời đi, Sở Thịnh Thần liền đi tìm cậu nói một tiếng.
Nghe xong phản ứng đầu tiên của Ôn Thần Húc chính là.
– Không phải Ôn Thần Lễ mới mười hai tuổi thôi sao?
– Đã làm sai thì phải chịu trừng phạt, hắn ít tuổi hay nhiều tuổi thì có quan hệ gì?
– Hắn tuổi tác tuy không lớn, lại không có thiện tâm, chỉ tính trong viện của hắn đã có ba người tùy tùng bị hắn đánh chết.
Hậu tri hậu giác phản ứng lại nơi này không có luật bảo hộ trẻ vị thành niên, lại nghe nói gã từng đánh chết hơn một người, lúc này Ôn Thần Húc chỉ nhíu nhíu mày sau đó cũng không nói gì nữa.
Dù gì cũng phải nói cho cậu một tiếng, làm ảnh hưởng đến tâm tình cậu liền lẫn lộn đầu đuôi, bởi vậy Sở Thịnh Thần nhìn lướt qua trong điện nói:
– Sở Duệ đâu?
Nghe vậy, Ôn Thần Húc rũ mắt nhấp môi dưới nói:
– Chắc là ở bên ngoài.
Nhìn bộ dáng này của cậu, Sở Thịnh Thần có chút nghi hoặc, ngay sau đó liền nghe được ——
– Húc Húc, ta đã nói trong điện có cái này mà!
Còn chưa thấy thân ảnh đâu mà đã nghe thấy tiếng, Ôn Thần Húc nhịn xuống xúc động muốn trốn vào trong nội điện.
Vọt vào thấy rõ người đang ngồi bên cạnh cậu, biểu tình hưng phấn trên mặt Sở Duệ cứng đờ, đồ vật trong tay rơi xuống đất xoạch một tiếng.
Hoàng thúc như thế nào lại đến đây?
Tầm mắt nhìn xuống vật đang nằm trên mặt đất là một chiếc bình sứ, Sở Thịnh Thần nhìn về phía người bên cạnh nói:
– Đó là cái gì?
– Không biết.
Ôn Thần Húc từ đó đến giờ không nói dối, khô cằn nói.
Sở Thịnh Thần lại nhìn về phía Sở Duệ.
– Là hồ nhão.
Nhìn thấy hình dáng của bình sứ kia, mặc dù biết Sở Duệ không dám nói bậy, nhưng lo lắng bọn họ vô tình nhặt thứ gì đó để chơi Sở Thịnh Thần vẫn là bảo Phúc An lên xem.
Nhặt cái bình lên cẩn thận mở ra, hơi lắc bình thấy rõ đồ vật bên trong, Phúc An lấy tay quệt một chút sau đó nói:
– Hồi Hoàng thượng, thật đúng là hồ nhão.
– Các ngươi lấy hồ nhão làm cái gì?
Sở Thịnh Thần nhìn về phía Sở Duệ.
Sở Duệ nhìn về phía Ôn Thần Húc.
Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ kỳ thực cũng không có chuyện gì, vì thế nói:
– Chính là không cẩn thận đem rào chắn đuôi giường khắc hoa làm gãy, cho nên muốn tìm thứ có thể dính nó lại.
Bất quá, nếu cậu biết Sở Duệ nói thứ có thể làm dính lại kia là hồ nhão, cũng không muốn bé đi cầm về.
Chuyện là thế này, hôm nay Sở Duệ thức dậy sớm, lúc chạy đến thì phát hiện Ôn Thần Húc còn đang ngủ, bởi vì đã thân thiết với cậu, thấy kêu cậu không tỉnh liền trực tiếp leo lên.
Nhưng mà cũng không biết bé làm cái gì, cư nhiên đem rào chắn đuôi giường làm gãy, bang một tiếng vang dội liền trực tiếp làm cho Ôn Thần Húc bừng tỉnh.
Nếu là giường của bản thân dù có làm sập toàn bộ Sở Duệ cũng không sợ, nhưng làm hỏng giường ở đây, bé có chút lo lắng bị Sở Thịnh Thần mắng.
Thấy vậy, Ôn Thần Húc liền an ủi bé đem rào chắn gắn trở lại là tốt rồi, vì thế Sở Duệ nhớ đến có lần nhìn thấy cung nữ dùng hồ nhão dán lại giấy trên cửa sổ bé liền tỏ vẻ chính mình biết nên tìm thứ gì để gắn lại rồi liền chạy biến.
Không cần đoán cũng biết ai làm hỏng đuôi giường, bất quá chỉ là hỏng một cái giường thôi, Sở Thịnh Thần cũng không để ý.
Tuy là thế, Sở Thịnh Thần vẫn không phát ra tiếng động nhìn Sở Duệ hồi lâu, thẳng đến khi bé mở miệng giải thích nguyên nhân rồi nhận sai mới phân phó Phúc An lát nữa đưa một cái giường mới lại đây.
Thấy Hoàng thúc không hề lạnh mặt, Sở Duệ nhẹ nhàng thở ra đi đến bên người Ôn Thần Húc.
– Hiện tại rảnh, ta tiếp tục dạy ngươi tập viết.
Nghĩ mấy ngày nay bọn họ đã nhanh đem từng nơi có thể chơi trong Tử Thần cung chơi qua một lần, Sở Thịnh Thần quyết định làm cho bọn họ thu hồi tâm tư.
Nghe Sở Thịnh Thần nói, Ôn Thần Húc không ý kiến gật đầu nói:
– Được.
Vốn chờ Hoàng thúc đi rồi còn lại hai người bọn họ có thể đi đến hoa viên chơi, Sở Duệ thấy Ôn Thần Húc đáp ứng liền chỉ có thể đi theo.