Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 54: Cãi nhau



Chương 54: Cãi nhau

(nguoinaodo.wordpress.com)

(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)

.

Hai mươi lăm tháng chạp, tức phụ Tây nhà Minh Toàn hạ sinh được một nữ nhi. Tuy không biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng nãi nãi thì mừng tới phát điên rồi, lão nhân gia cả thay sinh được ba người con trai, sau này lại có thêm sáu người cháu trai, vốn lúc đầu nhà Tây Minh Toàn cũng có một nữ nhi rồi, nhưng sinh chẳng được bao lâu đã chết non vì quá yếu.

Lão thái thái vẫn luôn cho rằng không có nữ nhi thì có cháu gái cũng được, kết quả là cả ba con dâu đều sinh ra toàn tiểu tử, cứ lần lượt hết từ đứa này đến đứa khác, khiến bà chỉ biết ngao ngán thở dài, xem ra số mệnh Tây gia không thể có nữ nhi rồi. Đôi lúc buồn lòng, bà sẽ chạy sang nhà Vương Tam nãi nãi ngồi ôm Đại Ny một chút, thậm chí cách đây vài năm còn từng nhận thêm một nghĩa nữ, nhưng rất tiếc là người ta đã xuất giá mất rồi, nhà chồng lại khá xa xôi khiến bà chưa có cơ hội được qua đó lần nào.

Hiện tại thì ổn cả rồi, nhà mình cũng có cháu gái thì sao phải đi ghen với người ta nữa chứ. Nãi nãi một bên gói gọn hết quần áo nhỏ và chăn màn nhỏ, một bên xách lấy rổ trứng gà, rồi vội vàng bảo nương Tây Viễn cầm qua thăm. Thấy lão thái thái vui mừng tới vậy, những người khác trong nhà cũng cao hứng theo, mọi người đều nhất trí cho rằng trong nhà vẫn nên có thêm một tiểu khuê nữ, không chỉ vui tai vui mắt, mà còn có mụn con gái để mà cưng chiều.

Bởi vậy mà, nữ nhi này nhanh chóng trở thành bảo bối của Tây gia, không chỉ có được sự yêu mến của toàn bộ già trẻ lớn bé, mà địa vị cũng cao hơn mấy ca ca trong nhà khá nhiều. Sau chuyện này, Tây Viễn cũng nhanh chóng bỏ qua khúc mắc với Tây Minh Toàn, không chỉ dẫn theo Tây Vi Vệ Thành qua thăm đứa nhỏ, mà còn cưng nựng tiểu nha đầu một lúc.

"Ca ơi, 'nho nhỏ' thật xấu, trông chẳng khác gì mấy tiểu hầu tử sống ở trên rừng cả." Trên đường trở về, Tây Vi và Vệ Thành một bên nắm chặt vạt áo ca ca, một bên còn không quên phát biểu ý kiến cá của mình.

'Nho nhỏ' là ngoại hiệu mà Tây Viễn đặt riêng cho tiểu nha đầu nhà Tây Minh Toàn, cũng bởi hiện giờ thân thể nàng còn khá bé, ngũ quan cũng chỉ nho nhỏ nên y mới nghĩ ra cái tên này. Bất quá, đây chỉ là bọn họ lén lút gọi vậy thôi, chứ nào dám gọi thẳng trước mặt vợ chồng nhà người ta. Vợ chồng nhà kia coi tiểu nha đầu như châu bảo vậy, đến cái tên để gọi cũng phải thực dễ nghe, thực phú quý, ai đặt gì cũng nhất định không chấp nhận, khiến cho nhị thẩm tức giận đến mức liên tục nói xấu bọn họ với nương Tây Viễn, 'không phải chỉ là một khuê nữ thôi sao, ai mà chẳng sinh được chứ!"

Mọi người trong nhà cao hứng không được mấy ngày, liền bắt đầu không sang nhà lão Tam chơi nữa. Đầu tiên là lão thái thái, phải nói là bà phi thường buồn bực khi tức phụ Tây Minh Toàn chỉ đồng ý cho mẹ đẻ mình qua nhà giúp đỡ, từ chối tất cả sự quan tâm của Tây gia, chỉ vì lo mọi người làm không tốt, sẽ khiến nha đầu nhà mình chịu ủy khuất. Nhạc mẫu Tây Minh Toàn luôn mồm kêu ca, làm cái này không đúng, làm cái kia không hảo, coi người Tây gia chẳng khác gì người ngoài.

"Tôi đã sống cả nửa đời người rồi, tự mình nuôi dạy ba đứa con trai, mà chẳng lẽ còn không biết phân biệt cái gì tốt cái gì xấu sao?" Lão thái thái sinh khí đến mức phải liên tục ca thán với lão nhân gia.

"Người ta đã muốn cho bà ngồi chơi thì bà cứ việc ngồi chơi thôi, tự dưng lại muốn rước việc vào người à?" Lão gia tử cũng thực bất đắc dĩ về chuyện này, nhưng vẫn phải cố nói mấy câu để an ủi lão thái thái.

"Mấu chốt ở đây là, nếu nương nàng ta làm tốt thì không sao, đây lại đem hài tử gói thành cái bánh chưng, sau này mà chân tay không thẳng thì khó kiếm được chồng tốt lắm." Lão thái thái tiếp tục càu nhàu.

"Bà để ý nhiều như vậy làm gì, hài tử mới sinh ra được vài ngày chứ có phải đến tuổi trăng tròn đâu, mà chưa gì bà đã nghĩ đến chuyện gả chồng cho nó rồi?" Lão gia tử một bên giúp lão thái thái quệt hồ lên vải, một bên mở miệng nói.

"Ông thử ngẫm lại mà coi? Khuê nữ đâu thể giống như nhi tử, nhi tử là thú về, còn khuê nữ là xuất giá, cha nương chồng mà không thích con dâu thì có khác gì tới đó chịu tội!" Lão thái thái đáp.

"Bà nói cũng có lý lắm." Ngược lại, gia gia hoàn toàn đồng ý với quan điểm này, khuê nữ là phải gả sang nhà người ta sống, nếu mà không được nhân gia thích thì có khác gì chịu khổ cả đời đâu.

"Cái bà thông gia bên kia lúc nào cũng luôn miệng nói là yêu khuê nữ nhiều lắm, thương khuê nữ nhiều lắm mà nào có thấy cho được tức phụ lão Tam được cái gì đâu, mang tiếng là sang chăm non khuê nữ sinh nở mà ăn uống còn nhiều hơn nó, đến trứng gà chúng ta mang sang cũng trộm ăn hết một nửa, mà còn không biết ngượng chê trách chúng ta không biết chăm sóc. Bà ta không biết trứng gà mùa đông rất quý hiếm sao!"

"Bà xem cái miệng mình kìa, có ai lại đi nói thông gia như vậy không hả? Ăn một hai miếng thì đã sao nào, căn nhằn cái gì không biết."

"Tôi cằn nhằn thì đã làm sao? Đồ chúng ta mang qua là để tẩm bổ cho con dâu nhà mình, chứ đâu phải để tẩm bổ cho bà ta? Tức phụ lão Đại cầm qua đó tổng 60 quả trứng gà, tính toán để tức phụ lão Tam ăn trong vòng một tháng, vậy mà hiện giờ mới qua năm sáu ngày đã vơi đi một nửa rồi, thì tới nhà giàu cũng chẳng nuôi nổi!"

"Thế thì có khác gì ăn ngang với người ở cữ?" Lão gia tử nghe bà nói xong cũng không hề vui lòng .

"Chứ còn sao nữa, sáng sớm hôm nay ta qua thăm, hai mẹ con nàng ta đang ngồi húp xì xụp mỗi người một chén đường đỏ kia kìa. Thấy tôi tới còn chẳng kịp giấu đi, đã vậy còn không biết xấu hổ, mở miệng giải thích là do nấu nhiều nên không nỡ đổ đi. Nấu kiểu gì mà thừa hẳn đến một chén vậy?" Lão thái thái càng nói càng sinh khí.

"Thôi, bỏ đi, bà cũng đừng nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu." Lão gia tử thấy bà sinh khí đành vội vàng khuyên nhủ.

"Bỏ làm sao được! Đường là do tức phụ lão Đại đặc biệt chuẩn bị, sợ tức phụ lão Tam không đủ sữa nên mới phải đi xin đại tẩu nhà mình. Đâu phải ai cũng sống có tâm được như nương tiểu Viễn đâu, cầm qua đó được hai cân đường mà người ta cứ việc ăn tiêu cho thực thoải mái thôi."

"Ăn thì cũng đã ăn rồi, bà còn cằn nhằn nhiều làm gì cho mệt hả? Thế tức phụ lão Đại đã nói gì chưa?"

"Tức phụ lão Đại còn biết nói gì được nữa? Trong chuyện này, đáng ra người ra mặt phải là ông, chứ không phải nương Tây Viễn! Đến ông còn không dám nói gì, thì con dâu làm sao dám nói hả? Ôi trời ơi, có ngồi nói chuyện với ông thôi mà cũng mệt cả người."

"Vậy bà nói thử xem, bây giờ tôi phải qua đó nói gì, đã cho người ta rồi chẳng lẽ lại còn qua đó đòi lại à?" Lão gia tử thấy lão thái thái ăn nói vô lý như vậy cũng lập tức phát hỏa, giọng nói cũng trở nên đanh thép hơn.

"Ông đang lớn tiếng với tôi đó à? Cả đời này, ngoại trừ tôi ra ông còn dám lớn tiếng với ai nữa không? Tôi thật đúng là ngu dốt khi đã đồng ý gả cho một người không có chút bản lĩnh gì như ông."

"Thế bà còn định đòi hỏi gì nữa hả? Bà thử nhìn cả cái thôn này từ đầu đông tới đầu tây mà xem, làm gì có lão thái thái nào được hưởng phúc như mình?" Gia gia tức giận đến mức râu mép cũng dựng thẳng thành một đường.

"Được hưởng phúc như tôi? Thế ông có nhớ mấy năm trước trong nhà thiếu thốn đủ kiểu, hôm nào cũng phải húp cháo hạt kê thay cơm, khiến cho lũ nhỏ liên tục khóc lóc vì bị đói không? Cho dù có là hưởng phúc, thì cái phúc đó cũng không phải do ông mang lại, mà là của người khác!"

"Được rồi, nếu đã chê tôi không có bản lĩnh thì bà đừng sống với tôi nữa." Lão gia tử sinh khi đến mức đạp mạnh một cái vào tường, cũng không ngồi bôi hồ lên vải cho lão thái thái nữa.

"Đúng vậy, tôi chê ông đó, tôi sống với ông ngần ấy năm là đủ lắm rồi, giờ ông thích đi nơi nào thì đi, nhà này là đại tôn tử của tôi mua, tôi sẽ theo nó."

"Cha nương, hai người đừng cãi nhau nữa, nếu có chuyện gì không giải quyết được thì cứ từ từ rồi bàn." Nương Tây Viễn thấy hai lão nhân cãi nhau liền vội vàng chạy vào khuyên bảo. Nàng sớm đã nghe thấy bọn họ to tiếng được một lúc rồi, nhưng phận là con dâu trong nhà, tự tiện quá cũng không được tốt, thành ra chỉ dám sốt ruột đứng ở bên ngoài.

"Bản thân ta ăn nói vốn rất đàng hoàng, nhưng ngươi xem nương ngươi kìa, đang yên đang lành lại cứ thích làm quá lên."

"Ân, tôi cứ thích làm quá vậy đó, mới mở miệng chê ông không có bản lĩnh mà đã không muốn nghe rồi à!"

"Được, được, được, không có bản lĩnh thì không có bản lĩnh, bà thích thế nào thì cứ thế đó đi."

"Nương à, người cũng đừng làm khó cho cha nữa, người mau xem trời đã tối vậy rồi mà sao bọn Tây Viễn vẫn chưa trở về nhỉ?" Nương Tây Viễn vội vàng kiếm cớ để đánh lạc hướng câu chuyện, mà phương án tốt nhất chính là sử dụng đại tôn tử của bọn họ.

"Đúng vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không, sao muộn vậy rồi mà Tiểu Viễn còn chưa trở về?" Lão thái thái lập tức bị dời đi lực chú ý.

"Không phải trước khi rời đi Tiểu Viễn đã nói là trước lúc trời tối sẽ trở về sao, giờ đã là lúc nào rồi chứ?" Lão gia tử cũng thành công bị dời đi lực chú ý.

"Ai, đã vậy hai tên nhóc kia còn nằng nặc đòi theo bằng được nữa chứ. Ta đã bảo là ngoài trời rất lạnh rồi mà có đứa nào chịu nghe đâu." Lão thái thái lại bắt đầu lo lắng cho cả Tây Vi và Vệ Thành .

Hôm nay, Tây Viễn theo cha tới Tụ Đức lâu để kết toán sổ sách đợt sáu tháng cuối năm, nhân tiện thanh toán nốt số nợ còn lại cho Tôn Diệp luôn, tính ra chắc tầm 120 lượng bạc.

Suốt nửa năm nay, Tôn Diệp kinh doanh Tụ Đức lâu đến mức tưng bừng náo nhiệt, dẫn tới số hoa hồng Tây Viễn được chia cũng tăng lên không ít, sau khi trả nợ rồi vẫn còn dư lại khoảng 30 lượng bạc.

Tây Viễn dành ra chút thời gian để nói về những điểm cần lưu ý trong dịp Tết này cho Trương Tài, rồi mới cùng cha đi dạo một vòng chợ.

Đêm qua, Tây Vi và Vệ Thành luôn mồm nịnh nọt Tây Viên cho chúng đi cùng tới Ngạn Tuy thành. Cũng đã nửa năm rồi bọn nhỏ không được tới đây, Tây Viễn lại hay chiều ý đệ đệ mình, nên đã đáp ứng mang chúng đi theo.

Bởi vì đã trả hết nợ nên trong lòng Tây Viễn cảm thấy thực thoải mái, chỉ cần Vệ Thành và Tây Vi thích thứ gì là y sẽ lập tức đáp ứng mua luôn, không hề do dự chút nào khiến bọn nhỏ cao hứng vô cùng. Tuy hai đứa bọn nó hay làm nũng ca ca các kiểu nhưng lại rất hiểu chuyện, mấy món đồ chơi hai đứa lựa chọn cũng chẳng đáng giá là bao, chỉ cần thấy giá hơi đắt một chút là đã tự đặt vào chỗ cũ không mua nữa rồi.

Tây Minh Văn chậm rãi đi theo phía sau bọn nhỏ, cái sọt sau lưng đã để đầy ắp đồ chơi mà hài tử lựa chọn rồi. Tuy có chút đau lòng tiền, nhưng dù sao điều kiện trong nhà hiện giờ cũng đã tốt hơn, chỉ cần hài tử không yêu cầu quá phận, thì hắn cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Phụ tử bọn họ cứ thế đi dạo khắp nơi, vừa vặn dừng lại trước cửa một tiệm trang sức, nghĩ đến nữ nhân từ trước đến giờ ai cũng ưa thích làm đẹp, Tây Viễn liền dẫn ba người vào ngó thử xem sao. Sau khi đã dạo xem hết một lượt, Tây Viễn liền lựa chọn cho nãi nãi một cây trâm bạc 'Như ý', về phần nương mình thì để lão cha tự xem.

Tây Minh Văn nghĩ tới tức phụ đã gả cho mình được mười bốn mười lăm năm rồi, mà đến một món trang sức cũng không hề có, liền bắt đầu tỉ mẩn lựa chọn. Tuyển tới tuyển lui suốt nửa ngày trời, rốt cục cũng chọn được một cây trâm bạc có hình nụ hoa, Tây Viễn bảo chủ quán gói kỹ hai cây ngân trâm lại, rồi mới bắt đầu hỏi thăm chỗ bán điếu đồng cho gia gia. Sau khi đã sắm sửa mọi thứ xong rồi, bốn người mới dẹp đường hồi phủ, trèo lên xe lừa lắc lư về thôn Liên Hoa.

Về tới nhà, Tây Viễn lấy ra cây trâm 'Như Ý' và cái điếu đồng đưa cho hai vị lão nhân. Hai ông bà già vốn đang không thèm nhìn mặt nhau, nay thấy đại tôn tử hiếu thuận như vậy liền vui tới mở cờ trong bụng. Nãi nãi khoa tay múa chân một hồi rồi vội vàng đem cây trâm cài lên đầu mình, còn gia gia thì ưa thích cái điếu mới tới mức không nỡ buông tay, sau khi ngắm nghía một hồi ông liền cài nó vào thắt lưng, dự định sáng mai sẽ đem đi khoe với mấy ông bạn già trong xóm.

"Vẫn là đại tôn tử nhà ta hiểu chuyện nhất, cho dù nãi nãi không vui thế nào, chỉ cần gặp được Tiểu Viễn là sẽ thấy thoải mái ngay."

"Nãi, ta và Nhị ca cũng giúp đỡ lựa chọn mà, cái trâm này là ta nhìn thấy đầu tiên!" Tây Vi vừa nghe nãi nãi khen ca ca, liền vội vàng ra mặt.

"Ân, hai tiểu tôn tử cũng thực hiếu thuận, nãi nãi có được các ngươi đúng là phúc đức cả đời." Sau khi Tây Vi và Vệ Thành nghe nãi nãi khen hai xong, mới xoay người đem mặt nạ mới mua đưa cho Dương Dương và Tiểu Dũng, một là hầu tử, một là lão hổ.

Tây Dương và Tây Dũng thực kinh ngạc trong lòng, một bên vui vẻ nhận lấy, một bên vội vàng đeo thử lên mặt, Tây Vi và Vệ Thành cũng làm theo. Bốn đứa nhóc cứ thế đeo mặt nạ chạy tới chạy lui trong nhà, thỉnh thoảng lại nhảy tới trước mặt người này 'A' một tiếng, thỉnh thoảng lại nhảy tới trước mặt người kia 'A' một tiếng. Sau khi thương lượng, bọn nó thừa dịp người lớn không chú ý, liền lén chạy ra ngoài đường, đem mặt nạ mới mua đi khoe với nhóm hài tử trong thôn, để mặc cho nương Tây Viễn liên tục hô lớn ở phía sau.

"Mấy đứa nhóc kia! Đã tới giờ này rồi mà bọn nó còn định đi đâu nữa không biết." Nương Tây Viễn thực bất đắc dĩ nói.

"Nương cứ để kệ bọn nó đi, đến giờ ăn cơm rồi sẽ tự khắc quay trở về thôi." Tây Viễn khuyên nhủ.

Tây Minh Văn đang đứng bên cạnh cũng vội đem cây trâm nụ hoa mới mua đưa cho nương Tây Viễn, khiến nàng cảm thấy kinh hỉ vô cùng, sau khi ngắm nghía một lúc liền nhỏ giọng hỏi Tây Minh Văn: "Sao lại mua cho cả ta vậy?"

"Tiểu Viễn bảo, tặng trâm bạc cho ngươi và nương để hai người cất đi làm tiền riêng." Tây Minh Văn thành thật đáp.

"Tiểu Viễn thực tốt, là y chọn cho ta sao?"

"Không, là ta chọn cho ngươi đấy, Tiểu Viễn bảo là tức phụ của ai thì người đó tự phụ trách."

"Thực không biết xấu hổ!" Nương Tây Viễn thừa dịp người khác không để ý, nâng tay đánh cho Tây Minh Văn một cái.

"Ngươi cài lên đi, để ta xem thử có đẹp hay không." Tây Minh Văn giựt giây tức phụ mình.

"Ta mới không cài cho ngươi xem đâu." Nương Tây Viễn đỏ bừng cả mặt, vội vàng cầm cây trâm cất vào phòng tủ.

Bên trong phòng, nãi nãi đang ngồi híp mắt vuốt ve đồ án trên cây trâm bạc, sờ soạng nửa ngày trời, bà lại cẩn thận bọc vào trong chiếc khăn lụa, rồi đem cất vào tủ quần áo.

"Nãi, người đem cây trâm cất vào tủ quần áo làm gì?" Tây Viễn vừa thấy như vậy liền mở miệng hỏi han.

"Đồ quý như thế sao có thể cài lên đầu cả ngày được, nhỡ mất thì sao?" Chiếc trâm này những một lượng bạc, thì ai mà dám cài trên đầu cả ngày chứ!

"Ai u, nãi nãi của ta ơi, người cứ việc cài cho thoải mái đi, cái này chẳng đáng bao nhiêu tiền đâu, ta mua là để cho người cài, chứ không phải đem cất vào tủ." Tây Viễn thực bất đắc dĩ nói.

"Những một lượng bạc mà ngươi dám nói chẳng đáng là bao à, nếu quay lại hai năm trước là bằng tiền ăn nửa năm của nhà chúng ta đó." Lão thái thái cảm thán nói.

"Người cứ cài đi, hiện giờ điều kiện nhà chúng ta đã tốt hơn nhiều rồi. Chẳng phải lúc trước người từng bảo 'thấy tân nương nhà bên cài trâm bạc, ta cũng muốn được cài thử một lần' sao?" Tây Viễn vẫn nhớ mãi câu nói này của nãi nãi.

"Nếu hài tử đã bỏ tiền ra mua cho bà rồi thì bà cứ dùng đi, để lâu trong tủ là hết bóng đấy!" Lão gia tử một bên gõ điếu một bên khuyên bảo..

"Đâu phải ai cũng giống ông chứ, có cái gì mới cũng vội cầm đi khoe khoang." Lão thái thái vẫn quyết tâm cất cây trâm vào trong tủ, "Ta hiện tại vẫn chưa muốn dùng, chờ đến năm mới rồi lại nói sau... Hừ, cũng có phải là phu nhân đài các gì đâu, mà cả ngày mang bạc trên người."

Lão gia tử liếc mắt nhìn đại tôn tử một cái, cả hai đều không dám tiếp tục sủa bậy nữa. (Chữ sủa này là trong QT nó dịch ra, chứ không phải do tớ biến tấu đâu nhé.)

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng đợi đến sáng hôm sau, lúc mấy bà thím trong thôn qua đây tán gẫu, nãi nãi vẫn nhịn không được, liên tục nhắc đi nhắc lại chuyện đại tôn tử đã mua tặng bà một cây trâm bạc 'Như Ý', đã vậy còn vào tủ lấy ra cho mọi người xem, khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi bà có một đứa cháu đích tôn không chỉ hiểu chuyện mà còn hiếu thuận.

.

P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.