Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 17: Trở lại bộ lạc [ nhất ]…



Một người một hổ bay cả đêm trên  không trung  thẳng khi bình minh đến, mặt trời mới lên, trước mắt mới lại xuất hiện một mảnh rừng cây có thể nghĩ ngơi hồi phục , đi đến một  bờ sông, Mễ Lai Khắc chậm rãi hạ  xuống.

Đợi cho Lục Văn Thụy  từ  trên lưng  leo xuống, hắn mới cuộn thành một đoàn trên mặt đất,  đôi hổ đồng bán híp, miệng cũng phát ra âm thanh hô hấp dồn dập hổn hển, thân thể thật lớn  tê liệt ngã xuống bên bờ sông.

Lục Văn Thụy  nhìn bạch mao lão hổ nằm im như vậy  cảm giác có chút đau  lòng, dù sao thì  ngày hôm qua bọn họ đã chạy một ngày một đêm,  chỉ có một ít thời gian là dừng lại ăn  bữa tối, sau đó hắn tắm rửa một chút, Mễ Lai Khắc đều không có nghỉ ngơi thả lỏng  qua.

Hơn nữa trên  một đường tới đây đều là Đại Thước  xuất lực, liên tục bay trên không trung  lâu như vậy, cường hãn như Mễ Lai Khắc cũng đã kiên trì rất nhiều rồi, bằng không y cũng sẽ không ở  trước mặt hắn lộ ra biểu tình  mệt mỏi đến cực điểm như vậy. Bình thường,  Mễ Lai Khắc quả thực  cậy mạnh, lúc trước khi hắn vì y  xử lý miệng vết thương thì  không khó nhìn ra.

Đến bên bờ sông, nhìn nước sông coi như là trong suốt, Lục Văn Thụy  lấy trong hành lý  ra một khối da thú sạch sẽ, thấm ướt,  tái lấy ra ống trúc múc đầy nước sông, sau đó đi đến trước mặt bạch mao lão hổ, yêu thương nhu nhu mao nhung trên đầu đối phương , đem ống trúc đưa tới gần chiếc  miệng rộng của đối phương, tay phải nâng lên đem nước rót vào. Chắc là rất mệt và khát nên  rất nhanh sau đó một ống nước liền được uy hết.

Sau khi uống nước xong,Mễ Lai Khắc  thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức biến thành nhân hình. Biết đối phương là vì thoát lực mới không thể tái bảo trì thú hình, Lục Văn Thụy  cầm lấy da thú ẩm,  nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán đối phương, động tác ôn nhu, ánh mắt chuyên chú.

Da thú chậm rãi sát qua trên trán Mễ Lai Khắc,  qua  hai má ửng đỏ, qua chiếc mũi anh tuấn, cuối cùng là qua đôi môi  bởi vì uống một lượng lớn nước mà  sáng bóng, ánh mắt hắn đột nhiên định trụ, da thú trong tay  không biết khi nào thì đã đến trên ngực đối phương, ngón tay thay thế  da thú, không tự chủ lặp đi lặp lại ma sát  đôi môi đối phương.   Nhìn đối phương lơ đãng  tản mát ra nét gợi cảm, Lục Văn Thụy  đầu hơi hơi thấp, chậm rãi tới gần đôi môi vì bị ma sát mà trở nên càng thêm mê người. [Y-H: dê quá]

Khi hai người còn cách  nhau 10 li mễ, Mễ Lai Khắc theo bản năng phát ra một tiếng  rên, Lục Văn Thụy  nhanh chóng phục hồi tinh thần, theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện ra khoảng cách giửa hai người trong lúc đó là quá gần, tiếp theo hắn dời đi ngón tay  trên môi đối phương, sắc mặt xấu hổ, hai má ửng đỏ, ho khan một tiếng, nói với Mễ lai Khắc: “Ta đi phụ cận tìm xem có cái gì ăn không, ngươi trước nghỉ ngơi đi”  Nói xong cũng không quay đầu lại liền tiêu sái bước đi, bóng dáng rời đi  rất nhanh  kia có vẻ rất  chật vật.

Mễ Lai Khắc cũng phục hồi lại tinh thần. Tay hắn chạm vào da thú trước ngực, hồi tưởng lại ánh mắt ôn nhu cùng chuyên chú mà Thụy mới vừa nhìn hắn, trong lòng cảm giác rất ngọt ngào. Sau nhớ đến việc hắn vì đôi môi bị ma sát mà không khống chế phát ra tiếng rên làm cho Thụy chạy trối chết, trong lòng lại rất là ảo não. Rõ ràng không khí vừa rồi là tốt lắm, không nghĩ tới đã bị hắn phá hủy. Ai! Bất quá cảm giác Thụy bị hắn hấp dẫn coi như là một bước tiến lớn đi. Ân!

Bất đồng cho tâm tình vừa ngọt ngào  vừa ảo não của Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy  hiện đi trong rừng cây đã rối rắm đến cực điểm. Chính hắn vừa rồi như thế nào cảm thấy Đại Thước thực gợi cảm, nhìn đôi môi của y, hắn rất muốn thân [Y-H: hôn, hôn nhẹ] xuống, nếu không bị ngắt ngang có lẽ chính hắn thật sự làm như vậy đi.

Hiện tại nghĩ lại trong lòng vẫn là thực rối rắm.Lúc ở địa cầu,  tính hướng của hắn là bình thường a. Tuy rằng từ đây về sau, hắn sẽ phải sống  tại thú nhân thế giới này, nhất định sẽ bị bẻ cong,  nhưng mà tỏ ra  kìm lòng không đậu với một nam nhân cao lớn hơn chính hắn thật sự là có chút quá nhanh a. Chẳng lẽ là bởi vì năng lực thích ứng của hắn quá mạnh mẽ sao? [Y-H: ghê] Hắn đã từng nghĩ, so với cao lớn cường tráng thú nhân, hắn chắc chắn  thích một giống cái có khuynh hướng tương tự như nữ nhân ở địa cầu, nhưng hiện tại là xảy ra chuyện gì đâu? Chẳng lẽ hắn không thể nhận nam nhân nhỏ nhắn mềm mại  , nếu thật sự thích thượng nam nhân, vẫn là thích thượng một nam nhân chân chính cường hãn hơn một nam nhân có chút nữ tính?!. Hơn nữa hiện tại, hắn là một giống cái, thích thú nhân quả thật có vẻ hợp lí một ít. Hắn cũng không phải là một người theo chủ nghĩa tình yêu lãng mạn. Hắn cảm thấy thực tế một chút sẽ tốt hơn. Nhưng hắn thật sự muốn chọn Mễ Lai Khắc sao? Kỳ thật tính cho đến nay, thời gian hai người nhận thức cũng không đến quá một tháng, vẫn là nên xem xét lại một chút.

Ai, dù trong lòng tràn ngập các loại rối rắm lung tung, nhưng Lục Văn Thụy  vẫn dùng  Phong Tàn săn được mấy con gà rừng vịt hoang, sau đó trở  về chỗ  Mễ Lai Khắc bên bờ sông.

Nhìn Mễ Lai Khắc tại bờ sông vẫn duy trì nụ cười ngây ngô, hơn nữa biểu tình này tựa hồ đã muốn duy trì thật lâu, Lục Văn Thụy  cảm thấy nếu hắn thật sự thích một tên ngốc hề hề như vậy thì hắn có chút kham a, quả nhiên vẫn phải suy nghĩ kỹ một chút đi.

Mễ Lai Khắc thấy Lục Văn Thụy trở về, lập tức thu hồi nụ cười ngây ngô trên mặt, hồi phục trạng thái bình thường. Hai người cùng nhau xử lý con mồi, sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn hôm nay, Lục Văn Thụy  làm một chút cơm trưa phong phú, tuy rằng hai người bởi vì phi hành nên bỏ lỡ thời gian bữa sáng, nhưng ăn một bữa cơm trưa như vậy vẫn thực là thỏa mãn.

Đợi cho cơm nước xong, lại bổ sung một chút lương thực cùng nước uống, hai người tìm được một gốc cây đại thụ tại khu vực phụ cận. Đi vào dưới tàng cây, trãi da thú, Lục Văn Thụy  nằm cạnh Mễ Lai Khắc đã biến thành thú liền đi vào giấc ngủ. Dù sao thì trên đường đi,ngồi suốt ở trên lưng  lão hổ chịu gió thổi cùng phơi nắng khiến hắn  mệt chết đi.

Hai người nghỉ ngơi một ngày, lại bắt đầu chạy đi, liền tục phi phi đình đình như vậy gần 5 ngày, rốt cục đã nhìn  thấy bóng dáng bộ lạc ở đằng xa, điều này làm cho hai người phong trần mệt mỏi cảm thấy phi thường cao hứng, rốt cục không cần tiếp tục  màn trời chiếu đất, thật sự là quá tốt.

Tiếp tục chạy thêm hai giờ, toàn cảnh bộ lạc Thái Cách liền xuất hiện trong tầm mắt Lục Văn Thụy . Đó là một nơi so với bộ lạc Lý Âu lớn hơn không chỉ 10 lần, bên trong có rất nhiều phòng ở đều là dùng tảng đá dựng, nhìn qua công nghệ đã muốn thực thành thục, không phải thực thô ráp, giống như  nhà trệt ở địa cầu.

Ở trước mỗi nhà đều có một khoảng trống, trước khoảng trống là một cái cửa lớn, chẳng lẽ đây được xem như sân sao? Nhìn thấy có rất nhiều người cao thấp ở phía dưới, dân cư nơi này cũng thật nhiều a, sơ lược phỏng chừng, có một  vạn người đi. Bộ lạc Lý Âu chỉ có khoản 200 người, so với nơi đây thì  đúng là nhỏ hơn thật.

Không đợi Lục Văn Thụy  suy nghĩ xong, Mễ Lai Khắc đã đáp xuống phía trước một căn nhà. Ngẩng đầu nhìn, nhà này tựa hồ so với mấy cái khác lớn hơn một chút, hơn nữa trên nóc nhà phủ một khối da thú rất lớn, trên da thú còn cắm mấy cọng lông chim xinh đẹp, không biết là có ý tứ gì a? Nhìn chúng giống như loại lông chim mà tộc trưởng trong bộ lạc bé An đội, như vậy gian này chính là nhà của tộc trưởng trong bộ lạc?

Mễ Lai Khắc mang theo Lục Văn Thụy  còn đang miên man suy nghĩ đi vào cửa, đi qua “Sân”, sau đó vào phòng trước, chỉ thấy hai người đang ngồi bên cạnh thạch bàn, còn chưa nhìn kỹ, bên tai liền truyền đến thanh âm hưng phấn của Mễ Lai Khắc:

“Phụ thân, cha! ta đã trở về!”

——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.