Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 5: Bạch mao lão hổ lại không đi …



Nam nhân nửa thân trần, một đầu tóc dài màu ngân bạch  tùy ý rối tung,hai  hàng lông mi  đen dày che phủ   một đôi mắt màu lam thâm thúy , thấp thoáng có một tia tinh quang hiện lên, bên dước chiếc  mũi cao là hai phiến môi mỏng manh, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt đều rất rõ ràng,  không thể nghi đây là một gương mặt  phi thường anh tuấn và cũng rất  nam tính.

Toàn thân nam nhân được bao phủ bởi một làn da rám nắng  ,  bả vai rộng lớn,  xương quai xanh khêu gợi, khuôn ngực rắn chắc,   cơ bụng 6 múi hoàn mỹ. Quấn quanh  hông là  một khối da thú màu trắng, phía dưới là hai chân thẳng thon dài, cơ thể rắn chắc,  cảm giác  trong đó ẩn chứa lực lượng, bất quá hiện tại đùi phải  lại mang theo dấu vết gãy xương rõ ràng , phỏng chừng phía sau lưng  hẳn là cũng có  vết thương đi.Bất quá, mặc kệ bị thương nhiều nơi nhưng  không thể nghi ngờ đây  là một khối thân thể  nam tính hoàn mỹ và tràn ngập lực hấp dẫn , rắn chắc tinh tráng, tràn ngập sức bật, ít nhất so với chính mình luyện công lâu như thế  cũng không luyện ra được  dáng người cường tráng hơn. Lục Văn Thụy  một bên bất động thanh sắc quan sát thú nhân  trước mặt, một bên cảm khái  ở trong lòng.

Mễ Lai Khắc thấy giống cái  đối diện nhìn mình không chuyển mắt liền  lộ ra nụ cười ôn hòa : “Xin chào, ta gọi là Mễ Lai Khắc, là thú nhân của Thái Cách bộ lạc, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?”

“Lục Văn Thụy, không thuộc loại  bộ lạc nào, hiện tại sống một mình tại sơn động này.” Lục Văn Thụy  cũng  lễ phép cười, “Mễ Lai Khắc tiên sinh, trước không từ mà biệt, ta nghĩ ngươi vẫn là đem miệng vết thương  xử lý trước một chút đi?”

Mễ Lai Khắc nghe vậy nhìn xuống   đùi phải của  mình, vừa rồi do cao hứng khi thấy  giống cái đối diện này nên đã  quên  chuyện hắn  bị thương , thật sự mất mặt a, cư nhiên mang theo  vết thương xuất hiện tại trước mặt đối phương  , xem ra ấn tượng hoàn mỹ  đầu tiên  đã không có, ai, trong nội tâm Mễ Lai Khắc  oán thầm.[ Thanh: Kỳ thật Mễ Lai Khắc chính là kẻ buồn tao ]

“Lục….. Văn….. Thụy, phải không?” Mễ Lai Khắc lắp ba lắp bắp kêu ra cái  tên này, tiếp tục  cười ôn hòa nói “Ta có thể gọi ngươi Thụy không? Tên của ngươi hơi khó phát âm!”

“Được, ta đây có thể gọi ngươi Đại Thước được chứ? [Y-H: Đại Thước: kiều như Hạt Gạo Lớn] Ngươi có biết là tên này nghe  có vẻ dễ gọi hảo nhớ. Ngươi trước đến bên này ngồi xuống đi, cần ta hỗ trợ cái gì không? Ta nơi này còn có một chút dược thảo cầm máu.”

Lục Văn Thụy  cười cười đi đến bên cạnh lấy ra một ít cỏ trị thương  đặt ở trên thạch  bàn.[ Lục Văn Thụy: Gọi ngươi là Đại Thước vì   ngươi kêu ta là Thụy, buồn nôn hề hề, gọi ngươi Đại Thước còn có thể tưởng niệm đến món cơm chính mà ta cho tới còn chưa tìm được đâu].

“Đương nhiên có thể, ngươi thích là tốt rồi. Đó chính là  dược thảo cầm máu sao? Cám ơn ngươi! Bất quá ngươi có thể giúp ta xử lý  vết thương trên lưng không ? Ta  không tự bôi được, hơn nữa đùi phải của ta  giống như cũng  rất không thoải mái, không biết là làm sao vậy. Thụy, ngươi có thể giúp ta nhìn xem không?”

Mễ Lai Khắc ngồi xuống  đối diện  Lục Văn Thụy , cầm lấy ngải thảo nhìn nhìn, sau đó tiếp tục ngẩng đầu ôn hòa lại mang điểm khẩn thiết nhìn Lục Văn Thụy.

Bị một  người cao to như vậy  dùng loại ánh mắt  đáng thương hề hề  này nhìn, như thế nào cảm thấy toàn thân không thích hợp đâu? Lục Văn Thụy  cảm giác phía sau lưng phát lạnh, cảm giác giống như có  cái gì trượt qua vậy. Lại  nhìn đến  Mễ Lai Khắc vẫn đang cười ôn hòa, dùng ánh mắt chờ đợi  nhìn chính mình.  Cảm giác vừa rồi của hắn chắc là  ảo giác đi.

Lục Văn Thụy  đứng dậy, đi đến  trước nâng đùi phải  Mễ Lai Khắc  lên nhìn một chút, tại chỗ gấp khúc chạm   vài cái, xác định chính là xương bị nứt, không phải gãy xương, kinh mạch bên trong  cũng không có  bị tổn thương cái gì. Lại nhìn   phía sau lưng hắn, thật đúng là có  một  lỗ hổng lớn a, bất quá tình huống hoàn hảo, huyết trên miệng vết thương   đã ngưng chảy, đợi lát dùng chút cỏ trị thương hẳn  là đủ rồi.

Nghĩ như vậy Văn Thụy ngẩng đầu nhìn Mễ Lai Khắc nói: “Đùi phải của ngươi  hẳn là gãy xương, ta có thể giúp ngươi chỉnh một chút, sau đó sẽ giúp ngươi cố định hảo, ngươi cần nghỉ ngơi khoảng nửa tháng thì sẽ không có việc gì, về phần  phía sau lưng của ngươi, ta xem  miệng vết thương này  mặc dù có chút dài, bất quá hoàn hảo chính là bị thương ngoài da, không có thương tổn đến  xương cốt bên trong, chỉ cần thượng dược thảo, sau vài ngày  là sẽ khỏi hẳn.”

Lời còn chưa dứt chợt nghe đến một trận cô lỗ  thanh âm, sau đó truyền đến thanh âm có chút quẫn bách của  Mễ Lai Khắc “Này….. Ngượng ngùng a, ta hình như là đói bụng, ha ha!”

Mễ Lai Khắc  gãi đầu, ngại ngùng cười với Lục Văn Thụy. Nụ  cười tươi này thực sự có lực sát thương  lớn, không nghĩ tới dáng người Đại Thước  cao lớn như vậy, hơn nữa ấn tượng đầu tiên  gây ra cho  mình vẫn  rất là bí hiểm, hiện tại cư nhiên lộ ra loại  tươi cười đáng yêu này, đây chính là phạm quy nga, hảo muốn sờ sờ đầu của hắn, đối hắn nói “Hảo ngoan hảo ngoan”

A!!! Lục Văn Thụy  vừa nghĩ một bên khóe miệng run rẩy, gắt gao kiềm chế bàn tay đang  có chút rục rịch của  mình , kiên quyết không thừa nhận chính hắn  bị nụ  cười tươi này  hút hồn.

Ho nhẹ  một cái, Lục Văn Thụy   nói: “Đại Thước, ta trước giúp ngươi đem miệng vết thương trên lưng   băng bó đơn giản một chút,  xử lý đùi phải bị gãy xương   có chút phiền toái, chờ chúng ta cơm nước xong thì tái xử lý đi.”

Thấy  Mễ Lai Khắc đối diện gật gật đầu, Lục Văn Thụy  đổ chút nước lên   da thú, sau đó đem miệng vết thương trên lưng  Mễ Lai Khắc  rất nhanh rửa sạch một chút, đem cỏ trị thương giã đi, cẩn thận thượng trên miệng vết thương, xét thấy da thú không thông khí  tốt lắm, Lục Văn Thụy  lấy ra hai phiến lá cây  ba lạp thụ dài nhỏ rồi  dùng dây da  cố định tại trên miệng vết thương, sau đó xuyên qua nách  Mễ Lai Khắc rồi vòng lên vai cột lại.

Mễ Lai Khắc nhìn bộ dáng cúi đầu của Lục Văn Thụy  ,  lông mi cong rũ xuống tạo nên một chiếc bóng mờ mờ trên gương mặt  tinh xảo   làm cho người ta rất muốn đưa tay ra đụng chạm một chút, mân mê nhẹ nhàng làn phấn nộn môi một chút . Nhìn bộ dáng đối phương cẩn thận  xử lý miệng vết thương, hắn lập tức cảm thấy trong lòng tràn đầy, ấm áp dào dạt, thoải mái nói không nên lời.

Lục Văn Thụy  cũng không biết trong lòng Mễ Lai Khắc  suy nghĩ cái gì. Xử lý hoàn miệng vết thương, hắn trở lại trước bàn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn  Mễ Lai Khắc nói:”Tốt lắm, chúng ta ăn cơm đi.” Sau đó thuận tay rút ra một đôi chiếc đũa đưa qua, cúi đầu  ăn. Ai, rốt cục có thể ăn cơm, đồ ăn đều có chút lạnh rồi. Sau đó uống  một ngụm canh, ân, thơm quá đi  a, lại cúi đầu cầm lấy chiếc đũa gấp  rau, ăn hai ngụm đồ ăn, đột nhiên phát hiện người đối diện tựa hồ không có gì động tĩnh gì. [ Y-H: chủ nhà kiểu gì ko biết. hix]

Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Mễ Lai Khắc chăm chú nhìn hai chiếc đũa trong tay , một bên nhìn Văn Thuỵ, một bên nhìn chằm chằm thứ trong tay hắn, biểu tình  thực nghi hoặc. Lơ đãng tầm mắt hai người chạm nhau, hắn rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục lộ ra nụ cười ngại ngùng , hai má  còn mang theo một chút đỏ ửng.

Lục Văn Thụy  cười cười hiểu rõ,  “ Cái này tên là chiếc đũa, là ta dùng để ăn rau, lần đầu tiên dùng có lẽ sẽ  không thuận tiện lắm,  nơi này còn có  đồ ăn khác, ngươi xem xem muốn dùng món nào?”

Nói xong hắn lấy một cái dĩa  giản dị  cùng thìa đưa cho  Mễ Lai Khắc.

Mễ Lai Khắc tiếp nhận sau đó nhìn nhìn, cảm thấy  dĩa ăn có vẻ thích hợp với hắn, mỉm cười nhìn   Lục Văn Thụy :”Ta  dùng cái này tốt lắm.” Nói xong cầm  dĩa bắt đầu dùng.

Ăn trước một ngụm khoai tây đôn thịt, mùi vị không tệ, miếng thịt  cùng khoai tây vừa cắn vào liền tan,  hương vị nồng đậm, mùi thịt trộn lẫn với khoai tây tạo ra hương vị đặc biệt ngon,  hảo hảo ăn nga,  thịt này hẳn là thịt của loại dã thú không biết tên lúc nãy đi,   còn có thứ  thoạt nhìn mềm nhũn này, hương vị đều hảo hảo a, so với phụ thân làm thì  ăn hoàn hảo. Trên mặt lộ ra  tươi cười vừa lòng. Gật gật đầu, ân, bưng  bát lên, tái uống một ngụm canh, mùi măng nhẹ nhàng khoan khoái cùng với  phiến thịt  trơn mềm , ân ân, không sai không sai. Mễ Lai Khắc vừa ăn vừa  mãnh liệt gật đầu.

Thụy thật sự là quá lợi hại, bộ dạng xinh đẹp, biết đi săn thú, lại nhận thức được các dược thảo  kỳ quái, còn có thể làm đồ ăn  mỹ vị như vậy, vừa mới rồi còn giúp hắn  xử lý miệng vết thương  . Không biết vì cái gì mà một giống cái tốt như vậy thế nhưng lại ở nơi này  một mình? Vấn đề này vẫn là đừng hỏi đi, phỏng chừng có điều gì  đó không tốt để nhớ lại ở đây. Nếu hắn  nhớ không lầm thì phụ cận nơi này hẳn là bộ lạc  Lý Âu [ Y-H: Cái tên bộ lạc là giống như trong QT, mình không có tự ý thay đổi (^_^)] đi, chẳng lẽ Thụy là người thuộc bộ lạc kia?, nhưng vì cái gì lại ở nơi này  một mình? Không lẽ Thụy là tiểu hài tử  của một đôi thú nhân phu phu lưu lạc  ở đây?.

Trước không nghĩ đến điều này nữa, nếu chính hắn đã gặp Thụy vậy thì hắn nhất định phải hảo hảo nắm chắc, hảo hảo đối đãi Thụy, sau đó đem Thụy mang về bộ lạc, làm bạn lữ của hắn. Mễ Lai Khắc bên ngoài  say mê ăn đồ ăn nhưng bên trong thiên tư trăm chuyển, ngẩng đầu nhìn Lục Văn Thụy  ở phía đối diện đang yên lặng dùng cơm, thật sự là ngay cả bộ dáng  ăn cơm đều so với giống cái  trong bộ lạc thì đẹp hơn nhiều, đây là giống cái  mà hắn tự lựa chọn a, hắn thật là có ánh mắt nga. Mễ Lai Khắc tự hào nghĩ.[Y-H: trình tự sướng caoquá]

Bất đồng cho trạng thái tâm tình sung sướng của Mễ Lai Khắc, tâm tình  hiện tại  của Lục Văn Thụy  có chút phức tạp, đối diện với mùi thức ăn ngon, lại còn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đơn thuần của Mễ Lai Khắc, trong lòng hắn  cảm thấy thú nhân  này thật đúng là tổng làm ra chút biểu tình cùng hành động  đáng yêu  không phù hợp với hình thể cao lớn  của chính mình a. Hắn như thế nào liền như vậy mạc danh kỳ diệu đem tên đó mang về đây, lại còn  cho tên đó ăn cơm, thậm chí còn giúp tên đó chữa thương nữa. Trước kia, hắn đối với người xa lạ không  hề có thái độ đồng tình  giống như vậy, chẳng lẽ duyên cớ  của điều này là do xuyên qua sao? Hơn nữa chỉ cần vừa tiếp xúc với ánh mắt  đáng thương hề hề của đối phương hắn giống như luôn cảm giác không thể bỏ mặc đối phương được[Y-H: đúng là số khổ], đúng là không hiểu nổi loại tâm tình này là cái gì nữa? Lục Văn Thụy  vừa ăn đồ ăn vừa ở trong lòng yên lặng suy tư.

Mặc kệ Lục Văn Thụy  suy nghĩ cái gì, Mễ Lai Khắc vẫn là cao hứng mồm to ăn đồ ăn, không mấy khẩu liền đem đồ ăn đều giải quyết hết, sau đó buông bát, nhìn Lục Văn Thụy  vẫn còn đang chậm rãi ăn cơm.

“Thụy, ta nghĩ muốn trở lại sơn động  lần trước ta trụ một chuyến, bên trong còn có hai con đạt đạt thú  hôm nay ta vừa săn được, có thể dùng làm đồ ăn thêm vì khẩu vị của ta  khá lớn.”

Nói xong còn không không biết xấu hổ sờ sờ đầu hắn. Thấy Lục Văn Thụy  ở đối diện  gật đầu, hắn liền hướng cửa  động  đi ra, nhanh chóng biến thành hổ hình đi về phía sơn động  lúc trước của hắn.

Nhìn bạch mao lão hổ chạy vội đi, trong lòng Lục Văn Thụy  có một loại dự cảm  không được tốt lắm, thần sắc của hắn có chút khó hiểu, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Mễ Lai Khắc rất nhanh liền mang hai con đạt đạt thú trở lại, đem con mồi đặt ở trước mặt Lục Văn Thụy , lại còn đem mấy khối da thú cùng một ít linh vụn vặt trên lưng để xuống dưới, thong thả bước đi đến trước mặt Văn Thụy, cúi thấp chiếc đầu màu trắng, cọ cọ  lấy lòng đối phương. Con ngươi  màu  thâm lam  của Mễ Lai Khắc híp híp, cười tủm tỉm nhìn đối phương.

Lục Văn Thụy  nhìn bạch mao lão hổ  đang bán manh ngay trước mặt, lại nhìn nhìn hai con đạt đạt thú cùng một đống lớn vật dụng hằng ngày cùng da thú, thái dương của hắn lập tức trừu trừu, bạch mao lão hổ này sẽ không phải là muốn lại ở lại nơi này đi, bằng không thì như thế nào lại đem hết tất cả mọi thứ đến chứ? Quả nhiên dự cảm bất hảo vừa rồi của chính hắn  không phải là ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.