Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 98: Ba tiểu bảo bảo đáng yêu



Lục Văn Thụy  nhìn từng nhóm thú nhân, giống cái cùng ấu tể ở bốn phía vào buổi sáng sớm, nhìn bộ dáng bọn họ đều là hoà thuận vui vẻ, đột nhiên nhớ tới chính mình đã thật lâu không có nhìn thấy các bảo bảo, không bằng hiện tại đi đến nhà Khoa Lan  thúc thúc xem bọn hắn. Nghĩ như vậy y liền nhanh hơn cước bộ, bắt đầu đi về nhà Tạp Lạc Tư.

Mới vừa đi tới cửa, Lục Văn Thụy  chợt nghe thấy tiếng trẻ nhỏ cười vui, trong đó còn có vài tiếng ấu thú gầm nhẹ, cùng với âm thanh nói chuyện của Khoa Lan  cùng Tạp Lạc Tư, y hưng phấn đẩy cửa ra, trước hết lọt vào trong tầm mắt là ba thân ảnh màu trắng, xác thực mà nói là hai ấu thú màu trắng cùng một tiểu bảo bảo có mái tóc màu bạc. Lúc này bọn họ đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất, một thân da lông màu trắng dính đầy bùn đất cùng tro bụi, nguyên bản hoàng kim lão hổ vương to lớn ngồi ở một bên thỉnh thoảng còn giúp vật nhỏ ngã xuống đất đứng trở lên. Tiếp theo các vật nhỏ sẽ cao hứng phấn chấn leo lên thân thể đối phương, sau  khi leo tới đỉnh đầu đối phương, bọn họ sẽ dừng lại một chút, tựa hồ đang hưởng thụ cảm giác nhìn từ trên cao xuống. Đợi cho đã ghiền, bọn họ sẽ thuận thế từ phía trên lăn xuống dưới (^_^), chỉ thấy chi trước của hoàng kim lão hổ vừa lật, ba vật nhỏ sẽ vững vàng ngã vào mặt trên, tựa hồ rất là vừa lòng đối phương duy hộ. Sau đó, bọn họ lại tiếp tục bò lên, sau đó lại lăn xuống dưới, cứ tuần hoàn như thế, làm không biết mệt. Mà Khoa Lan  thì ở một bên, ôn hòa nhìn một lớn ba nhỏ  bọn họ, thỉnh thoảng sẽ  tiến lên chà lau một chút vết dơ trên thân thể ba vật nhỏ.

Lục Văn Thụy  nhìn hình ảnh ấm áp như thế, nhịn không được lộ ra một chút mỉm cười. Xem ra các bảo bảo đều thực khỏe mạnh, hơn nữa tinh lực còn có chút quá thịnh thì phải, ba vật nhỏ tựa hồ đã nhận ra người tới, bọn họ dừng động tác quay cuồng, nhìn về phía ngoài cửa, một đôi ánh mắt màu lam tím cùng hai đôi mắt màu thâm lam đối diện với một đôi ánh mắt màu lam tím, tám con mắt trừng nhau, ba đôi mắt tràn đầy nghi hoặc, đôi mắt còn lại thì tràn đầy ôn nhu cùng tưởng niệm.

Tựa hồ là nhìn ra thiện ý trong mắt đối phương, ba vật nhỏ chậm rãi tới gần đối phương, ngay khi đến trước người đối phương khoản ba bước, cái mũi nhỏ của bọn họ đột nhiên giật giật, giống như ngữi thấy được hương vị quen thuộc, ba ánh mắt đột nhiên sáng bừng lên, nhanh chóng nhảy lên vào trong lòng đối phương, rất quyến luyến cọ cọ vào trên người đối phương.

Lục Văn Thụy  thấy thế nhịn không được vươn tay ôm chặt ba tiểu bảo bối vào trong lòng, cảm nhận được độ ấm dán trên ngực, hốc mắt y lập tức ươn ướt, cảm giác tựa hồ có một bộ phân trên thân thể mình lại trở về với chính mình, cái loại cảm xúc ấm áp này trong nháy mắt đã chảy vào  trong lòng của y.

Nhìn bộ dáng một lớn ba nhỏ đang ôm chặt nhau, Khoa Lan  cùng Tạp Lạc Tư giờ đã muốn khôi phục hình người rúc vào cùng nhau, nhu hòa nở nụ cười, xem ra thật là có quan hệ cốt nhục huyết thống, ba vật nhỏ tuy rằng từ lúc sinh ra vốn không có gặp qua Lục Văn Thụy tỉnh lại, nhưng lực hấp dẫn của huyết thống làm cho bọn họ có thể nhận ra nhau ngay trong lần gặp đầu tiên.

Ba vật nhỏ cọ một lúc lâu, rốt cục thỏa mãn ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt Lục Văn Thụy  lóe ra lệ quang, khi đó tiểu bảo bảo mang hình người tò mò oai đầu nhìn rất lâu, đột nhiên vươn tay trắng béo nhỏ bé của mình, chậm rãi hướng tới khóe mắt đối phương, nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang chảy xuống. [yuki-hana: cưng quá đi]

Lục Văn Thụy  chỉ cảm thấy khóe mắt của mình nóng lên, tiếp theo cọ một chút vào ngón tay mập mạp ngay trên mặt, nháy mắt tiếp theo, ngón tay lại ly khai, y trừng mắt nhìn, nhìn thấy tiểu bảo bảo hình người kia, nhìn tiểu bảo bối trắn trắng nộn nộn nhà mình, y cảm giác trong lòng tràn đầy, nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn béo tròn của đối phương.

Lục Văn Thụy thấy  bộ dáng ngây ngốc của đối phương, không khỏi cười ha ha lên, bảo bảo hảo đáng yêu a! Y chú ý tới ánh mắt của hai thú nhân bảo bảo còn lại tựa hồ có chút ảm đạm, lập tức cúi người hôn một cái lên hai cái đầu nhỏ màu trắng, nhìn thấy ba bảo bảo đều nhất tề giương miệng rộng, khóe miệng nhịn không được nâng lên, thật đúng là ba tiểu bảo bối đâu!

Ba vật nhỏ nhìn thấy  phụ thân nhà mình  cười đến thật cao hứng, tuy rằng không biết đối phương vì sao lại cười, nhưng bọn hắn nhìn thấy  nụ cười sáng lạn của đối cũng rất là cao hứng, nhịn không được vui tươi hớn hở nở nụ cười theo.

Lúc này, Mễ Lai Khắc đã giải quyết xong vấn đề của mình cũng chạy tới, hắn nhìn phụ tử bốn người ôm nhau cười ha ha, cảm thấy rất là thỏa mãn. Nhìn bạn lữ tuấn mỹ nhà mình cùng bọn nhỏ đáng yêu, hắn không khỏi cảm khái nói: có bạn lữ, đứa nhỏ như thế, thì còn cầu cái gì nữa?! cuộc đời này của hắn có thể có được bốn bảo bối lớn nhỏ như vậy, đã đủ! Nhìn bộ dáng bọn họ rất là ấm áp, hắn gật đầu chào hỏi hai phụ thân nhà mình, sau đó tiến lên đem một lớn ba nhỏ này ôm vào trong lòng mình.

Lục Văn Thụy  cảm thấy sau lưng ấm áp, y quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Mễ Lai Khắc, đột nhiên cảm giác tâm tình rất tốt, y dựa vào trong ngực rộng lớn của đối phương, ôm trong lòng ba tiểu bảo bối, vẻ mặt cười đến ngọt ngào, nếu về sau, người nhà của mình sinh có thể vẫn tiếp tục như vậy thì tốt quá, như thế mỗi ngày y sẽ đều cười đến thực vui vẻ!

Mà lúc này, ba vật nhỏ trong lòng y chợt nhìn thấy  phụ thân xuất hiện, lập tức hoan hô nhảy dựng lên, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, ba đoàn vật nhỏ màu trắng liền nhảy lên đỉnh đầu Mễ Lai Khắc [haha], Tiểu Bạch sư đi đến đầu của hắn, Tiểu Bạch hổ cùng tiểu hổ sư thì một trái một phải treo trên hai lỗ tai của hắn.

Lục Văn Thụy  nhìn tạo hình lúc này của Mễ Lai Khắc, thực không phúc hậu nở nụ cười, ba vật nhỏ cở bằng bàn tay cứ như vậy chiếm cứ đỉnh đầu cùng hai bên mặt Mễ Lai Khắc, giống như là ba cái trang sức thiên nhiên , làm cho khuôn mặt vốn anh tuấn của Đại Thước tăng thêm mấy phần nhu hòa cùng đáng yêu, đi cùng với dáng người to lớn của đối phương, thật đúng là thực… đặc biệt!

Mễ Lai Khắc nhìn vẻ mặt nhẫn cười của Tạp Lạc Tư và Khoa Lan, nhìn nhìn bạn lữ nhà mình đang ôm bụng cười to, có chút xấu hổ cười cười, kỳ thật ba vật nhỏ này mỗi lần nhìn thấy  hắn đều như vậy, chỉ là trước kia Thụy  còn không có tỉnh lại, *bị người khác nhìn thấy  đã biết sao buồn cười bộ dáng hắn nhưng thật ra không biết là cái gì*, nhưng hiện tại bị bạn lữ nhà mình nhìn thấy thì có thể tưởng tượng  được bộ dáng ngốc như thế nào, hắn thật sự là rất khó kham.

Đáng tiếc kia ba vật nhỏ không có cảm nhận được tâm lý của phụ thân nhà mình  trong giờ phút này, bọn họ cứ tự nhiên cùng nhau chơi trốn tìm trong đáng tóc của đối phương, rất là vui vẻ hết nhảy lên rồi trượt xuống, bọn họ tựa hồ cảm thấy rất là hứng thú với đầu hoặc là nói là tóc phụ thân nhà mình, mỗi lần nhảy lên hay trượt xuống đều sẽ làm rụng đi vài sợt tóc. [yuki-hana: tương lai anh sẽ bị hói]

Nhìn trong không khí không ngừng bay xuống nhiều sợi tóc màu bạc, Lục Văn Thụy  nhịn không được lắc lắc đầu, vươn tay tiếp nhận ba vật nhỏ đã ngoạn đến điên rồi kia, nếu bọn họ thật sự làm cho Đại Thước trở thành người hói đầu, như vậy thật không tốt.

Mễ Lai Khắc mang vẻ mặt cảm kích nhìn Lục Văn Thụy, cảm khái: Vẫn là Thụy nhà mình  tối ôn nhu săn sóc, hắn chỉ biết đối phương hiểu ý đau chính mình! Lúc này hắn hoàn toàn quên nửa giờ trước, sau khi đối phương “Ôn nhu” thì hắn đã gặp bi thảm như thế nào, hắn thật đúng là người mau quên. Bất quá hai người bọn họ, một người nguyện đánh, một người chịu bị đánh thì người khác cũng không thể nói thêm cái gì.(^_^).

Lục Văn Thụy  cúi đầu nhìn các tiểu bảo bảo dị thường an phận nhu thuận trong lòng mình, có chút nghi hoặc chẳng lẽ y không có thân thiết thân mật như Đại Thước sao? Như thế nào ba vật nhỏ này mỗi lần vừa đến bên mình thì trừ bỏ làm nũng sẽ không có hành động bướng bỉnh quá phận gì?

Lục Văn Thụy mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mễ Lai Khắc đang ở bên cạnh, tựa hồ đang tìm xem sự khác nhau giữa hai người, nhưng mặc y nhìn nửa ngày, cũng không cảm thấy chính mình có biểu hiện nào hung hãn hơn so với Đại Thước, chẳng lẽ là bởi vì chính mình là “Thân mẹ” của các bảo bảo, cho nên bọn họ sẽ đau mình, sẽ săn sóc mình sao? (^_^)

Lục Văn Thụy  vừa suy nghĩ trong lòng, vừa  kéo tay Mễ Lai Khắc, cả hai cùng nhau  đi tới trước mặt Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan , trên mặt y lộ ra một nụ cười đầy chân thành cùng cảm kích, mở miệng nói:

”Khoa Lan  thúc thúc, Tạp Lạc Tư thúc thúc, cám ơn các ngươi trong khoảng thời gian này giúp chúng ta chiếu khán các bảo bảo, thật sự rất phiền toái các ngươi! Cám ơn!”

Dứt lời, Lục Văn Thụy hoàn lễ cúi đầu trước hai người, rất chân thành biểu đạt lòng biết ơn của mình tới đối phương, Khoa Lan thấy thế tuy rằng không biết ý nghĩa của hành động này là gì, nhưng bọn họ đều có thể nhìn ra lòng biết ơn của đối phương, hai người chỉ cười cười, vẫn là Tạp Lạc Tư mở miệng trước.

Hắn hơi hơi gợi lên khóe miệng, có chút trêu tức nói với Lục Văn Thụy  nói:

”Thụy, ngươi không cần khách khí với chúng ta như vậy, ba vật nhỏ này đều là tiểu tôn tử của chúng ta đâu, chúng ta yêu thương bọn họ còn không kịp nữa, như thế nào sẽ cảm thấy phiền toái đâu? Hơn nữa ngươi đã cùng Mễ Lai Khắc kết thành bạn lữ, cũng không được gọi chúng ta là thúc thúc! Nghe rất khách khí, ở đây  ngươi không có phụ thân cùng cha, không bằng ngươi trực tiếp theo Mễ Lai Khắc gọi ta là phụ thân, gọi Khoa Lan  là cha đi? Như vậy nghe cũng có vẻ thân cận, không phải sao? Hay là ngươi không muốn làm con của chúng ta?”

Nói xong hắn giả bộ tức giận nhíu mày, Lục Văn Thụy  thấy thế liền tiếp lời:

”Tạp Lạc Tư thúc thúc, nga, không đúng, là phụ thân, phụ thân, ta như thế nào sẽ không muốn làm con các ngươi đâu? Các ngươi không biết ta hâm mộ Mễ Lai Khắc và Ngải Tư Đặc như thế nào đâu, bọn họ có thể có hai phụ thân tốt như các ngươi tốt vậy, thật sự rất hạnh phúc, mà ta hiện tại cũng có thể trở thành con của các ngươi, điều này làm ta vui đến nổi ngủ cũng phải cười. Phụ thân, cha, về sau ta chính là con nhỏ nhất của các ngươi, có cái gì ăn ngon hảo ngoạn đều phải nghĩ đến ta trước nhất nga!” (^_^).

Dứt lời Lục Văn Thụy mở to mắt nhìn hai người, trong ánh mắt trong suốt đó  tiết lộ ra giờ phút này y rất kích động, Khoa Lan  thấy thế nhịn không được đem đối phương ôm vào trong lòng, trên thực Lục Văn Thụy  cao hơn hắn nữa cái đầu, tư thế này nhìn rất là quái dị.

Nhưng trong một khắc này, từ cái ôm của đối phương lại truyền đến nồng đậm ôn nhu làm cho y quên đi loại xấu hổ này, y thả lỏng thân thể, để cho mình hưởng thụ loại thân tình mà bản thân chưa từng cảm thụ qua.  Nguyên lai cảm giác có thân nhân là hạnh phúc cùng thỏa mãn như vậy, y nhịn không được rơi lệ đầy mặt, đây là lần đầu tiên trong kiếp này y khóc lớn tiếng như vậy, không để ý hình tượng như vậy.

Trong nháy mắt này, Lục Văn Thụy  thầm nghĩ đem ủy khuất bấy lâu nay phát tiết đi ra, từ trước kia đến bây giờ, y đều không có nhận được ôn nhu như vậy từ cha mẹ ruột của mình, y đã khóc, oán quá, cũng hận quá, nhưng hiện tại y đã hoàn toàn bình thường trở lại.

Lục Văn Thụy  không nghĩ tới chính mình cũng có thể có được loại thân tình luôn làm y hâm mộ này, cuối cùng thì y biến thành vừa khóc vừa cười, vì y cũng không biết mình rốt cuộc là muốn rơi lệ hay là mỉm cười, cứ mâu thuẫn như vậy nên y vẫn tựa vào trong lòng Khoa Lan, cảm giác ấm áp mà trước nay y chưa từng có.

Tạp Lạc Tư nhìn Lục Văn Thụy đang khóc lớn, cũng rất đau lòng cho đối phương, đứa nhỏ đặc biệt này tuy rằng vẫn luôn biểu hiện thật sự kiên cường, nhưng là mỗi lúc người không chú ý tới, bóng dáng của y luôn sẽ lộ ra một cỗ cô tịch, nguyên lai đứa nhỏ này cũng cần phải có phụ thân và cha quan tâm, bọn họ vẫn đều không có chú ý tới điểm này đâu! Bọn họ chỉ nghĩ rằng do y sống một mình từ nhỏ trong Hắc Chiểu rừng rậm nên mới có thể cô độc như vậy! Bất quá hiện tại tốt lắm, bọn họ còn có rất nhiều thời gian, có thể hảo hảo làm cho đối phương cảm nhận được sự ấm áp cùng quan tâm của người một nhà,  như vậy Thụy  sẽ không cảm thấy cô độc nữa!

Hai mắt Mễ Lai Khắc cũng nóng lên nhìn Lục Văn Thụy đang gào khóc trong lòng phụ thân mình, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được một tia yếu ớt trên người đối phương, nguyên lai Thụy  của hắn cũng là sẽ giống như đứa nhỏ, rất cần trưởng bối trấn an, hắn không biết đối phương đã từng hâm mộ chính mình cùng ca ca như vậy. Nguyên lai trước kia mình hạnh phúc như vậy, hắn có hai  phụ thân rất tốt, cũng có một ca ca rất quan tâm mình, bây giờ còn có một bạn lữ tốt như vậy, lại thêm ba tiểu tử đáng yêu kia, hắn thật là thú nhân hạnh phúc nhất! Nếu không phải hiện tại không cho phép, hắn thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài vài tiếng, biểu đạt một chút mừng như điên cùng thỏa mãn trong lòng mình.[yukia-hana: người này đúng thật là quá hạnh phúc. Có lẽ nên đập cho hắn vài phát để bớt ganh tị mới được]

Tạp Lạc Tư ở một bên tất nhiên nhìn ra tâm sự trong đáy lòng của tiểu nhi tử nhà mình, hắn nhịn không được trừng mắt nhìn đối phương một cái, nhớ ngày đó khi hắn theo đuổi Khoa Lan  đều không có thuận lợi như tiểu tử này đâu, hơn nữa Thụy  trả lại cho hắn bằng cách một lần sinh ba tiểu bảo bảo, tiểu tử này thật sự là rất may mắn cùng hạnh phúc, làm cho người ta muốn đá vào khuôn mặt tươi cười của hắn mấy cái, có cần phải đắc ý đến  như vậy sao?[yuki-hana: rõ ràng là ko phải 1 mình mình muốn xử anh Đại Thước. hihi]

Mễ Lai Khắc vốn đang đắc ý đột nhiên cảm giác sau lưng chợt lạnh, hắn nghiêng đầu nhìn ánh mắt không tốt của phụ thân nhà mình, lập tức điều chỉnh biểu tình trên mặt mình, bắt đầu thành thành thật thật đứng yên tại chỗ, không dám tiếp tục lộ ra ngoài một tia cảm xúc nào, hắn biết rất rõ thủ đoạn của phụ thân, *không nghĩ chính mình cuối cùng bị chỉnh liên tra cũng không thặng*.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.