Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 11: Người nhà họ Hoắc



Editor: Aubrey.

Sau khi cho ba đứa trẻ tan học, Nguyên An Bình lại cảm thấy ngày hôm nay mình nhất định không được yên bình. Cho nên cũng không về lại ổ chăn, mà là đi chỉnh lý một chút lương thực hỗn tạp, dự định sẽ thử nướng bánh ăn.

Đồng thời, hắn cũng đã kiểm tra qua hơn mười hài tử khác, ngoại trừ một đứa tuổi còn quá nhỏ, không tới năm tuổi. Còn lại cũng đều thu nhận hết, kiểm tra một lượt các hài tử cho đến khi chạng vạng mới kết thúc.

Sau khi ăn xong chiếc bánh có hình dáng không được giống cánh hoa cho lắm, Nguyên An Bình liền chui vào trong chăn nằm, nhớ tới những lời ban ngày Lý Tự đã nói.

Hoắc Tiểu Hàn có những người thân như vậy cũng là vận rủi tám đời, hắn phải nghĩ cách giúp đối phương một chút, nhưng mà đầu tiên phải nhìn thấy người trước đã: "Không biết mấy ngày nay y ăn cơm có no không? Cũng không biết Lý Tự có thể hay không lặng lẽ đem lời của mình truyền tới?"

Nguyên An Bình muốn gặp Hoắc Tiểu Hàn, chỉ là cũng không thấy y đến tìm mình, nếu chính mình lại tuỳ tiện như trước cũng không biết có mang đến phiền phức cho y hay không. Vì thế, hắn liền gọi Lý Tự lén lút đến truyền lời cho y, bảo y đến tìm mình, hắn nghĩ sẽ cho y thêm một chút đồ ăn.

Ngày thứ hai, Nguyên An Bình bất ngờ dậy sớm, mới sáng ra mà đã rời giường.

Thời điểm hắn đã làm xong hết điểm tâm, liền nghe có người gõ cửa, hắn cho là lại có người đưa hài tử tới, trong lòng lẩm bẩm giờ này cũng quá sớm đi. Kết quả, vừa mở cửa ra đã thấy là Hoắc Tiểu Hàn, trong tay còn cầm một miếng vải rách, còn đem theo một con dao bầu cùng một sợi dây thừng.

Trên mặt Nguyên An Bình lập tức nổi lên một nụ cười, nhiệt tình nói: "Ngươi tới rồi, mau vào mau vào." Nói xong không chờ Hoắc Tiểu Hàn phản ứng liền đem người kéo vào trong sân, tiện tay đem đại môn đóng lại.

Hắn quan sát Hoắc Tiểu Hàn, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, vẫn mặc ít quần áo như vậy.

Hoắc Tiểu Hàn chú ý tới hắn đang nhìn chính mình, đầu liền cúi thấp một chút: "Lý Tự nói với ta rằng ngươi muốn gặp ta, cho nên ta..."

Nguyên An Bình kéo tay Hoắc Tiểu Hàn đi về hướng gian nhà chính: "Chúng ta vào nhà trước, đừng ở trong sân hóng gió. Ngươi ăn cơm chưa? Cơ mà dù đã ăn rồi thì cũng ở lại đây ăn với ta một chút."

Hoắc Tiểu Hàn bị hắn lôi kéo tay mình như vậy liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng bởi vì tay của Nguyên An Bình quá ấm nên làm cho y không nỡ tránh ra a. Sau khi vào trong nhà, bỗng nhiên cảm thấy được ấm áp hơn một chút.

Nguyên An Bình để cho Hoắc Tiểu Hàn ngồi xuống, sau đó hắn xoay người đi bới cơm. Thấy Hoắc Tiểu Hàn không chú ý đến bên này, hắn liền đem canh gà trong không gian múc ra hai cái bát.

Hoắc Tiểu Hàn ngồi một bên có chút thấp thỏm lại bị chữ trên tường hấp dẫn sự chú ý của y, thầm nghĩ những hài tử được học chữ với Nguyên An Bình thật hạnh phúc. Sau đó lại đột nhiên ngửi thấy một luồng hương thơm dụ người mê hoặc, bụng không khỏi hăng hái liền kêu lên. Y mắc cỡ vội vã cúi đầu.

Nguyên An Bình làm bộ không nghe thấy, đem canh gà đặt lên trên bàn, đưa cho y thêm hai tấm bánh bột ngô, sau đó đem đũa cùng bánh bột ngô nhét vào trong tay y: "Ngươi ăn nhanh đi." Nói xong liền chính mình trước tiên uống ực ực, dư quang khoé mắt lại chú ý đến Hoắc Tiểu Hàn, thấy y chầm chậm làm động tác nhấp một hớp canh thì mới yên lòng.

Hoắc Tiểu Hàn ăn cơm rất chậm, Nguyên An Bình đã uống xong một bát canh gà, y thì lại không uống được bao nhiêu.

Nguyên An Bình nhìn một chút, phát hiện y thì ra là không nỡ ăn, liền vội vàng giục y: "Tiểu Hàn! Ngươi mau mau uống đi, canh này nếu nguội là sẽ uống không ngon."

Hoắc Tiểu Hàn ngẩng đầu lên, con mắt đỏ au: "Có nguội ta cũng uống, xưa nay ta chưa từng uống qua canh gà nào quá ngon như vậy."

Nguyên An Bình càng thêm thương tiếc y, thả nhẹ âm thanh nói: "Tiểu Hàn! Uống lúc còn nóng sẽ đối thân thể tốt hơn."

Hoắc Tiểu Hàn nghe lời làm theo, trong lòng y không nỡ ăn quá nhiều, y không làm sao ăn no được, thức ăn đối với y mà nói là rất quan trọng. Tỷ như bánh bột ngô trong tay, y luôn muốn ăn ít lại, để có thể lưu lại đến bữa khác ăn tiếp.

Nguyên An Bình nhìn Hoắc Tiểu Hàn ăn cơm xong, thấy y thật sự là không ăn thêm được nữa, lại nhìn bánh bột ngô còn nguyên vẹn trong tay y, hắn cười cười. Sau đó đứng dậy đưa cho y một cái bọc gồm ba cái bánh bột ngô, còn có thêm hai quả trứng gà: "Ngươi cầm về ăn đi, tuy rằng ăn lạnh không tốt, nhưng dù sao vẫn tốt hơn đói bụng một chút."

Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy món đồ này liền lắc đầu liên tục: "Ta không lấy đâu, ngươi giữ lại tự mình ăn đi. Ta... Ta lấy cái bánh bột ngô ta ăn còn thừa lại này là được rồi."

Nguyên An Bình nào sẽ cho phép y từ chối, trực tiếp đem cái bọc kín đáo đưa cho y: "Cầm đi! Ta hiện tại có rất nhiều thức ăn. Ngươi cũng biết chuyện ta thu nhận học sinh đi, sau này ta sẽ không còn thiếu ăn nữa. Nhớ kỹ! Nếu sau này có đói bụng thì cứ tới tìm ta, đừng cố gắng tự chống đỡ."

Hoắc Tiểu Hàn lại không hé răng, y sẽ không làm như vậy.

Thấy phản ứng này của y, Nguyên An Bình lại nói: "Bé ngoan nên nghe lời của ta, sau này nương ngươi lại không cho ngươi ăn cơm. Nhất định phải nghĩ biện pháp tới tìm ta, biết không? Hả?" Hắn cứ như vậy chờ đối phương đáp lời.

Hoắc Tiểu Hàn hơi gật đầu một cái.

Nguyên An Bình nói: "Ta biết ngươi khẳng định là muốn lên núi đốn củi, ta sẽ cùng đi với ngươi."

Hoắc Tiểu Hàn vội vã ngăn cản: "Ngươi đừng đi theo ta, bị người nhìn thấy sẽ không tốt, nếu để nương ta biết được sẽ tới gây sự với ngươi. Hơn nữa, bọn họ còn đang nghĩ ngợi làm sao để ngươi thu nhận Phú Quý học chữ, mà vẫn chưa nghĩ ra có vật gì tốt."

Nghe An Bình nghe xong liền không nói nên lời: "Người một nhà các ngươi từng cái từng cái đều là... Ngươi cũng thật là xui xẻo, lại dính phải những người nhà như vậy."

Hoắc Tiểu Hàn sờ lên môi mình: "Chỉ trách ta ra đời mang mệnh không tốt."

Nguyên An Bình cắt đứt lời y: "Mệnh không tốt cái chó má gì? Chỉ có thể trách tâm người nhà ngươi quá độc ác. Trên đời này có rất nhiều nữ nhân khó sinh, cũng không gặp ai như nương ngươi đi liều mạng nói hài tử của mình khắc cha nương."

Hoắc Tiểu Hàn không biết nên nói cái gì, y cảm thấy Nguyên An Bình nói cũng đúng. Nhưng đối với một người vẫn luôn bị mắng khắc cha nương, khắc người nhà, chính y cũng đã có chút tin là thật.

Hoắc Tiểu Hàn nói: "Kỳ thực, Nhị tẩu của ta đối xử với ta rất tốt."

Nguyên An Bình hiển nhiên không tin: "Nàng đối tốt với ngươi ra sao?"

Hoắc Tiểu Hàn đáp: "Nàng không có mắng ta, cũng không có đánh ta, có lúc nàng cũng sẽ giúp ta làm chút việc nhà. Thực ra, Nhị tẩu cũng là một người đáng thương, chỉ bởi vì sinh Thanh Thanh, nên vẫn luôn không được nương yêu thích, còn bị Nhị ca oán giận."

Nguyên An Bình cảm khái: "Hay là bởi vì nàng không phải là người nhà ngươi?"

Tính tình Hoắc Tiểu Hàn quá mức lương thiện, không có gì để nói nhiều: "Ta phải đi đốn củi, ngươi đừng đi cùng ta."

Nguyên An Bình liếc nhìn tay của y: "Ngươi chờ một chút." Sau đó đi vào trong phòng ngủ mang ra thuốc cao trị thương do giá rét mà hắn đã chuẩn bị kỹ càng, thuốc cao được rót vào bên trong một ống trúc nhỏ, ống trúc này là thứ hắn đã xin được từ Lý Tự.

Hắn lại tìm một bộ quần áo của nguyên chủ đem cắt ra thành vài mảnh vải, hắn cầm theo những mảnh vải kia cùng đồ vật đi ra ngoài: "Trong ống trúc này là thuốc cao dùng để trị tổn thương do giá rét, còn số vải bố này là chờ ngươi xức thuốc cao xong liền đem chúng bao lại. Nhưng mà số vải bố này ngươi cũng cần phải tỉ mỉ giặt sạch một chút." Nói xong không đợi y từ chối, liền nhét vào trong bao vải rách mà y mang đến, sau đó dặn dò: "Nhớ phải xức thuốc. Còn nữa, nếu có đói bụng thì phải tới tìm ta, đừng gắng gượng chống đỡ."

Được người khác quan tâm, trong lòng Hoắc Tiểu Hàn đặc biệt thấy ấm áp, trên mặt y cũng không nhịn được nở một nụ cười, cười nói hảo.

Hoắc Tiểu Hàn tuy làm việc rất cực khổ, cũng rất mệt, nhưng trong lòng lại rất vui. Thời điểm chạng vạng, những người trong nhà cùng nhau ăn cơm ở gian nhà chính, mà y thì lại cùng Nhị tẩu còn có Thanh Thanh, lại ở trong nhà bếp ăn cơm.

Bọn họ chia nhau ba cái bánh bột ngô không lớn lắm, cùng một bát cháo mà phần lớn chỉ toàn là nước dưới đáy bát, còn được chia cho non nửa bát củ cải. Cho dù là như vậy, y dĩ vãng vẫn cảm thấy rất có mỹ vị, còn hơn là bị đói bụng đến tàn nhẫn, chỉ là căn bản nhiêu đây ăn không đủ no, phải dựa vào uống thêm chút nước.

Hoắc Tiểu Hàn thấy Nhị tẩu đem bánh bột ngô bẻ nhỏ ra đưa cho Thanh Thanh, y cúi đầu uống cháo, trong lòng tự hỏi có nên hay không đem bánh bột ngô lấy ra. Nguyên An Bình cho y ba cái bánh bột ngô cùng hai quả trứng gà, bây giờ chỉ còn lại hai cái bánh bột ngô cùng một quả trứng gà. Tuy rằng y cam lòng đưa trứng gà Thanh Thanh ăn, nhưng mà mùi của trứng gà lại quá rõ ràng, y sợ bị người khác phát hiện. Y suy nghĩ một chút, vẫn là cầm ra một cái bánh bột ngô: "Nhị tẩu! Cái này cho ngươi." Bánh bột ngô của Nguyên An Bình làm không mỏng giống như nhà y làm, tuy rằng Nguyên An Bình làm bánh bột ngô có chút xấu, nhưng bánh lại được làm rất dày.

Nguyên thị nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn lấy ra một cái bánh bột ngô thì rất kinh ngạc, vội vã quay đầu lại nhìn ra bên ngoài phòng bếp, phát hiện không có ai, sau đó liền nhỏ giọng hỏi: "Cái này từ đâu ngươi có?" Lương thực nhà bọn họ bị mẹ chồng nàng bảo quản rất chặt chẽ, muốn trộm mang đi là không có khả năng.

Hoắc Tiểu Hàn bảo nàng cầm lấy mà ăn, cũng nhỏ giọng trả lời: "Cái này là người khác cho ta."

Nguyên thị đem bánh bột ngô bẻ ra đưa cho Hoắc Tiểu Hàn một nửa, sau đó căn dặn nữ nhi của mình: "Thanh Thanh! Bất luận là kẻ nào hỏi cũng không được nói với hắn, có biết không?"

Thanh Thanh nghe lời gật đầu, bé sẽ không nói với bất luận người nào khác, nếu không nương cùng tiểu thúc nhất định sẽ bị đòn.

Nguyên thị đem bánh bột ngô bỏ vào trong nước nóng ngâm, múc ra một ít đưa cho nữ nhi, liền nhanh chóng bắt đầu ăn, chỉ lo lắng sẽ có người đến nhà bếp.

Hoắc Tiểu Hàn cũng ăn rất nhanh, ba người đem bánh bột ngô ăn xong rồi mới yên lòng.

Nguyên thị cảm thấy được ăn no thật là thoải mái, sau đó nhỏ giọng hỏi Hoắc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn! Bánh bột ngô này là ai cho ngươi? Ta ăn vào cảm thấy giống như có cho thêm chút bột, có phải là ai coi trọng ngươi rồi không?"

Hoắc Tiểu Hàn vội vàng lắc đầu, mặt có chút hồng hồng, y cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không phải như vậy, hắn chỉ thương hại ta mà thôi."

Nguyên thị nhìn y như vậy liền thoáng thở dài trong lòng, hai người bọn họ đều mang số khổ. Khi nàng còn bé cũng không được trải qua cuộc sống tốt, gả vào cái nhà này bởi vì sinh không hảo nên cuộc sống lại càng khổ sở hơn. Mà so sánh với chuyện đó, người tiểu thúc này lại có cuộc sống càng cực khổ hơn.

Bên trong gian nhà chính, đám người kia đang nói đến chuyện Nguyên An Bình muốn thu nhận người học chữ.

Hoắc Hạ Sinh gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong bát: "Ngày hôm nay ta có nghe nói Nguyên An Bình mới thu thêm được mười mấy đứa trẻ, ta còn nghe nói Nguyên An Bình đã thu được tổng cộng hai mươi bốn hài tử. Những nữ nhân trong thôn chúng ta từng gả đi, các nàng nghe được tin tức này cũng đều đem hài tử đưa tới, phần lớn đều được Nguyên An Bình thu nhận. Ngươi nói xem Nguyên An Bình này cũng thật là, dạy hài tử trong thôn thì thôi đi, tại sao ngay cả ngoài thôn cũng đều thu?"

Hoắc Dương Sinh hừ một tiếng: "Còn có thể là vì sao? Còn không phải là vì nghĩ thu càng nhiều sẽ càng có nhiều lương thực sao? Ngươi không biết Lý Mặc bọn họ mỗi lần nhắc tới Nguyên An Bình đều một mặt ghét bỏ, nói hắn không biết tự lượng sức, làm con cháu hư hỏng, không xứng với lời nói là một thánh nhân. Ngược lại, suốt ngày một đống "chi, hồ, giả, dã", thật sự đáng ghét vô cùng." Nói xong liền quay đầu nhìn về phía nương của mình: "Nương! Người nói xem khi nào chúng ta sẽ đưa Phú Quý tới?"

*chi, hồ, giả, dã: Dùng để chỉ những người học cao hiểu rộng, bụng mang một đống sách vở, mở miệng ra là dùng cách nói chữ, khiến những người xung quanh không thể hiểu nổi.

Họ Lưu quẹt miệng: "Không vội, hắn không phải nói cho năm ngày à? Ta trước nên đi hỏi thăm một chút xem tất cả mọi người trong thôn đưa qua thứ gì, sau đó chúng ta tính toán một chút, cũng không thể để cho hắn chiếm tiện nghi quá lớn."

Hoắc Dương Sinh cảm thấy chủ ý này cũng không sai, liền giơ tay gấp đồ ăn cho nhi tử, lại thấy Hoắc Phú Quý làm ra một bộ mặt ghét bỏ: "Ngày nào cũng ăn củ cải, con ăn đến phát ngán rồi." Sau đó liền cười ngọt ngào nhìn về phía bà nội nó: "Bà nội! Lần tới cho con ăn trứng gà xào được chứ?"

Hoắc Vinh Hoa ở một bên đang được đút ăn cũng la hét muốn ăn trứng gà, Hàn thị cũng chen vào nói thêm vài câu: "Nương! Không thì để cho hai đứa nhỏ ăn hai quả trứng gà đi, bọn chúng đã lâu lắm rồi không được ăn thức ăn mặn. Hơn nữa, Phú Quý còn sắp đi học chữ, phải ăn ngon một chút thì mới càng thông minh, học được càng tốt hơn. Còn đứa nhỏ Vinh Hoa này thì còn nhỏ quá, mà người xem khuôn mặt nhỏ gầy này đi, làm con đau lòng chết đi được." Hàn thị nghĩ thầm để nàng làm cho nhi tử ăn, thì nàng cũng có thể tiện tay ăn một miếng, nàng cũng muốn ăn trứng gà lắm rồi.

Hoắc Hương Hương ở một bên chú ý ăn không nói ngủ không nói, nghe đến những lời Đại tẩu nàng nói liền thoáng hừ trong lòng một tiếng, thế nhưng nàng cũng treo nụ cười trên mặt làm nũng với nương đang ngồi bên cạnh mình: "Nương! Con cũng muốn ăn trứng gà, mấy ngày nay toàn ăn củ cải, mặt của con cũng không còn dễ nhìn như trước nữa." Thật ra trong cái nhà này, ngoại trừ hai đứa cháu trai, thì nàng là người có sắc mặt hồng nhuận nhất.

Hoắc Hạ Sinh ở một bên cà lơ phất phơ đem đũa đâm tới đâm lui vào trong bát, nói: "Ta không quan tâm các ngươi muốn ăn bao nhiêu, nhưng chỉ cần ăn trứng gà thì nhất định phải có phần của ta."

Hoắc Dương Sinh không hé răng, chỉ cần có làm thì nhất định hắn cũng sẽ ăn được. Còn Hoắc Đại Vũ, hắn cũng không hé răng, bất đồng chính là hắn không nói chuyện chút nào thôi. Còn người gọi là chủ nhân cái nhà này, Hoắc Lão Hắc, ông cũng chưa bao giờ biểu thị ý kiến gì.

Họ Lưu thấy người nói chuyện chính là đứa con mình thương yêu nhất, nữ nhi bảo bối, cùng với đứa cháu trai đáng yêu của mình, thì cho dù trong lòng cảm thấy trứng gà xào thật sự quá xa xỉ, nhưng vẫn đưa ra quyết định: "Được! Ngày mai xào ba quả trứng gà."

Hoắc Hạ Sinh vừa nghe liền cảm thấy quá ít: "Xào thêm hai quả trứng đi chứ, ba quả thì ai ăn a? Con biết nương đang tích trữ ba mươi tám quả trứng gà mà."

Họ Lưu cười mắng: "Cái đồ bại gia nhi tử nhà ngươi, thật sự tưởng rằng nương của ngươi lưu trữ trứng dễ lắm hay sao a? Nhiều nhất chỉ xào bốn quả thôi."

Hoắc Hạ Sinh thấy đây đã là cực hạn của lão nương hắn, liền không nói thêm gì nữa. Nghĩ tới ngày mai có thể ăn trứng gà, người một nhà cũng liền rất cao hứng.

Bên trong gian nhà chính hoà thuận vui vẻ, mà ở trong phòng bếp, Hoắc Tiểu Hàn ăn cơm xong còn phải làm thêm rất nhiều việc. Đến thời điểm trời gần chuyển đen, trong lúc đang rửa bát thì y lại nghe thấy có người đang gọi mình.

Nguyên thị nói: "Hình như là tiểu tử nhà họ Lý, ngươi ra ngoài xem xem nó tìm ngươi có chuyện gì."

Hoắc Tiểu Hàn thầm nghĩ có phải là Nguyên An Bình bảo Lý Tự đến truyền lời cho y hay không, cho nên trong lòng cũng rất chờ mong đi ra ngoài.

Hoắc Tiểu Hàn vừa ra cửa, liền phát hiện Lý Tự đang đứng ở rất xa trước cửa nhà y chờ đợi y, y lập tức cao hứng chạy tới.

Hoắc Tiểu Hàn có chút mong đợi hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Lý Tự liếc nhìn Hoắc Tiểu Hàn, thầm nghĩ Nguyên An Bình thật biết chọn việc làm cho nhóc. Cơ mà, ai biểu đối phương là tiên sinh của nhóc làm chi, hơn nữa trước đây nhóc cũng từng bắt nạt Hoắc Tiểu Hàn, giúp y một chút coi như là chính mình bồi thường cho y vậy.

Lý Tự kín đáo đưa cho y một bao đồ vật nhỏ, trực tiếp biểu lộ ý đồ đến đây, nhóc nhỏ giọng nói: "Đây là An Bình ca bảo ta đưa cho ngươi. Là như thế này, An Bình ca bảo ta mỗi buổi tối đến đưa cho ngươi chút thức ăn. Hai nhà xí của chúng ta không phải cách nhau rất gần sao? Sau này chờ đến khi trời sắp tối, ta sẽ ở trong sân nhà ta giả giọng tiếng chim kêu, ngươi chỉ cần mượn cớ đi nhà xí, ta sẽ thừa dịp vào lúc ấy đem thức ăn đưa cho ngươi."

Hoắc Tiểu Hàn do dự một chút: "Nếu không thì ngươi về nói với Nguyên An Bình, đừng cho ta thức ăn nữa."

Lý Tự liền thiếu kiên nhẫn nói: "Sao ngươi lại phiền phức như vậy? Có người đưa cho ngươi thức ăn chính là chuyện tốt a, ngươi nếu từ chối thì thật là ngốc. Yên tâm đi! Hai ngày nay An Bình ca thu được không ít thứ, những người kia vì đưa hài tử đến học chữ đã đưa chút đồ tới, hắn còn thu được hai con gà nữa cơ, càng không cần nói đến đủ thứ loại lương thực. Cứ yên tâm! Hắn đủ ăn rồi, liền quyết định như thế đi, ta đi đây." Nói xong liền bỏ chạy về nhà của mình.

Hoắc Tiểu Hàn đứng tại chỗ sửng sốt một chút, Nguyên An Bình đối với y quá tốt, y lại có chút không chịu đựng nổi.

Nguyên thị thấy y trở về nhưng lại có chút mất hồn, liền hỏi: "Lý Tự lại bắt nạt ngươi?"

Hoắc Tiểu Hàn lắc đầu: "Không có. Hắn tìm ta... Là muốn hỏi ta đi đốn củi ở nơi nào."

Gian phòng của Hoắc Tiểu Hàn là phòng chứa tạp vật, đặt một tấm ván cứng chỉ chứa được một người, ở trên đó được đặt một cái chăn bông với rất nhiều miếng vá.

Buổi tối, y lén lút đem một chút nước nóng thả vào chậu, hơi híp mắt một chút, dựa vào chân tường đốt một đống lửa nhỏ, tỉ mỉ rửa sạch tay chân. Y lấy ống trúc ra nhìn chằm chằm một lúc, cẩn thận thoa một tầng lên những nơi tổn thương do giá rét trên tay chân mình. Sau khi không ngừng xoa nắn xong, y đem số vải sạch sẽ bản thân đã tích trữ bao lên tay cùng chân.

Y cầm chăn bông khoác lên người, từ trong lòng móc ra bao đồ vật nhỏ mà Lý Tự đã cho y, chỉ dùng giấy bọc lại, y mở ra xem thì cư nhiên lại là đường trắng. Số đường trắng này hẳn có đến non nửa cân, Hoắc Tiểu Hàn nhìn một lúc lại thấp giọng khóc lên. Sau khi khóc xong, y liền lau nước mắt, đem trứng gà trong lồng ngực lấy ra, bỏ vào bên trong đống lửa, ôm đệm giường ở bên cạnh đống lửa nướng lên.

Sau khi đống lửa tắt, Hoắc Tiểu Hàn nằm ở trên giường đem trứng gà nóng hổi lột ra, chấm với đường trắng rồi ăn. Y cảm thấy có người đối tốt với y như vậy chính là phúc phận của chính y, y không nên phụ lòng ý tốt của Nguyên An Bình.

Cuối cùng, y cẩn thận từng ti từng tí đem bọc đường bọc hảo, nhét vào bên trong túi áo của mình. Vì để có thể nhét chút đồ ăn, bên trong y phục của y có lén lút may thêm một ít túi, hiện tại dùng là rất thích hợp.

_._._._

Editor có lời muốn nói: Càng về sau các chương truyện càng lúc càng dài, một chương có hơn 4000 từ. Mà trong khi đó, mình lại vừa đi học vừa đi làm nên tiến độ edit tuy có chậm một chút nhưng hứa chắc chắn sẽ không drop. Nên là mong mọi người thông cảm chờ đợi một chút nha, tối thiểu mỗi tuần mình sẽ đăng từ 2-3 chương tuỳ theo thời gian biểu của mình. Ngoài bộ này ra thì mình còn edit thêm hai bộ khác cộng với một tác phẩm fanfic đang mần nữa, nên rất là mong mọi người cố gắng thông cảm cho sự bận rộn của mình nha.:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.