Nguyên An Bình dự định nhân dịp kỳ nghỉ này sẽ tha hồ mà ngủ nướng, kết quả mặt trời vẫn còn chưa mọc lên, thì lại có hai đứa trẻ đang cực kỳ phấn khích chạy nhanh đến trước cửa nhà hắn.
"An Bình ca! Mở cửa ra nhanh đi, mở cửa!"
"An Bình ca ca! Mở cửa mau, mở cửa mau!"
Nguyên An Bình tức giận đến nỗi phải bật dậy: "Thật muốn lôi hai cái tên tiểu tử thúi kia ra đánh đòn!"
Hắn hướng về phía đại môn hô to: "Chờ ta một chút!" Sau đó liền đứng lên mặc y phục vào, gấp chăn rồi đem tóc cột lên, kiểu tóc ở nơi này dài như vậy thật sự khiến cho hắn cảm thấy thật phiền.
Sau khi mở cửa ra, Nguyên An Bình liền tức giận hỏi: "Hai người các ngươi tới sớm như vậy làm gì?"
Bàn Đôn lập tức hứng thú bừng bừng nói: "An Bình ca ca! Ngày hôm nay tất cả chúng ta sẽ tập hợp lại với nhau, rồi cùng nhau đi lên thị trấn một chuyến. Ngươi cũng cùng đi đi, có thể ngồi chung xe lừa với ta này."
Lý Tự mãnh liệt gật đầu, đưa tay muốn lôi kéo Nguyên An Bình đi: "Ngày hôm nay có rất nhiều người cùng đi, náo nhiệt lắm a! Cơ hội này cũng rất là hiếm có, đi nhanh lên đi!"
Nguyên An Bình kéo tay nhóc ra, rồi thở dài một hơi: "Tốt xấu gì ngươi cũng phải để cho ta đi rửa mặt trước đã, chờ đi!"
Hắn vừa nói xong liền đem cửa đóng lại, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay mà đánh răng rửa mặt. Xong việc, hắn lại một lần nữa mở cửa ra, sau đó liền khoá cửa lại rồi rời đi.
Cả ba người đều chạy nhanh như bay trên đường, đến khi chạy tới cửa thôn, Nguyên An Bình nhìn đến quả nhiên là rất náo nhiệt.
Có một chiếc xe bò, bốn chiếc xe lừa, những người lớn đang tụ tập lại nói chuyện với nhau, tiểu hài tử thì ở một bên chạy lung tung, thoạt nhìn bọn chúng rất là hưng phấn. Vừa thấy Nguyên An Bình, liền có rất nhiều hài tử chạy đến chào hỏi với hắn.
Bàn Đôi lôi kéo tay hắn đi đến bên cạnh xe lừa của mình: "Cha! An Bình ca ca đến rồi, bọn con đi lên xe trước tìm vị trí thật tốt nha?"
Nguyên Hoà Tráng cười ha ha chào hỏi với Nguyên An Bình một tiếng, lại nghe thấy nhi tử nói như vậy nên liền dặn dò: "Được! Các con đi lên xe ngồi trước đi, nương của con cũng đã chuẩn bị sẵn một tấm chăn cho con rồi. Nhớ khoác vào đấy, đừng để bị cảm lạnh."
"Được ạ!" Bàn Đôn nhanh tay nhanh chân trèo lên trên xe, nói với Nguyên An Bình và Lý Tự một tiếng rồi đi lấy chăn.
Nguyên An Bình để cho Lý Tự trèo lên xe ngồi trước, sau đó hắn cũng trèo lên theo. Trên xe có bày sẵn rơm rạ nên ngồi rất thoải mái, Bàn Đôn mang chăn lại gần, ba người ngồi cùng một chỗ nên liền cảm thấy rất ấm áp.
Nguyên An Bình nhìn đến những người đang tập hợp tại cửa thôn, liền hỏi hai người: "Sao lại có nhiều người đến quá vậy?"
Lý Tự mở miệng giải thích cho hắn: "Ngày mai là đông chí rồi, nên mọi người đều muốn ăn sủi cảo. Vì vậy, tất cả những người dân trong thôn đều phải đi lên thị trấn mua thịt, thuận tiện đi dạo xung quanh một vòng. Với lại, họ cũng muốn mua thêm một ít đồ dùng cho sinh hoạt trong nhà."
Nguyên An Bình cảm thán một chút: "Ồ!..." Sau đó, hắn liền có chút ngạc nhiên hỏi: "Sao ta có cảm giác như tất cả những hài tử học chữ cùng với ta đều đang có mặt ở đây?"
Bàn Đôn lập tức trưng ra một bộ mặt đương nhiên đáp: "Bởi vì tất cả bọn họ đều thi rất tốt, nên mới được cha nương của họ thưởng cho một ngày đi dạo chơi xung quanh thị trấn."
Lý Tự cũng nói: "Đúng vậy! Bình thường, đa số những ai muốn đi lên thị trấn đều sẽ không dẫn hài tử đi theo. Bởi vì ở đó có rất nhiều thứ tốt, bọn họ cứ thấy là đòi mua, khiến cho cha nương của bọn họ cảm thấy rất phiền."
Nguyên An Bình gật đầu, thấy đại đa số mọi người vẫn còn đang chờ, liền hỏi tiếp: "Còn bao lâu nữa mới có thể đi?"
Bàn Đôn ngẩng đầu lên, vừa hay lại nhìn thấy nương của mình đang bước ra từ trong đám người bên kia, còn đang hướng tới bên này: "Sắp rồi, sắp rồi. Nương của ta đang đến, rất nhanh là có thể đi được rồi."
Nguyên An Bình nhìn thấy Thái Tiểu Hoa đang đi theo sau những người nữ nhân khác, cùng với một vài đứa trẻ: "Nhiều người như vậy nhưng lại chỉ có mấy chiếc xe này thôi, liệu có đủ chỗ cho họ ngồi không?"
Lý Tự cảm thấy kỳ lạ liếc mắt nhìn hắn: "Đa số những người được ngồi trên xe chỉ có hài tử thôi, còn phần lớn nữ nhân và nam nhân trong thôn thì phải đi bộ."
Nguyên An Bình không định nói thêm gì nữa, hắn làm sao mà biết được mấy thứ này cơ chứ?
Hắn cố ý đánh một cái ngáp giả vờ biểu thị như mình đang buồn ngủ, dù sao thì hắn cũng không được tính là còn nhỏ, lại càng không phải là nữ nhân, vậy mà không hiểu vì sao hắn cũng được ngồi trên xe.
Bàn Đôn thấy vậy liền rất hiểu ý mà nói: "An Bình ca ca! Ngươi ngủ một chút đi a, có lẽ phải hơn một canh giờ sau mới có thể đến được thị trấn."
Nguyên An Bình đưa tay sờ sờ lên đầu Bàn Đôn: "Chờ đến khi nào xe bắt đầu đi thì ta sẽ ngủ."
Những đứa trẻ khác cũng bắt đầu lục tục lên xe, xem thử thì thấy đại đa số đều là những đứa trẻ hay đi chơi cùng với Lý Tự. Gồm có Trương Uy Hổ, Lý Đông Phong, Trương Xuân, Nguyên Phúc Viễn cùng với Nguyên Đại Hà. Bọn chúng cùng nhau chen chúc vào một chiếc xe, tuy rằng không quá thoải mái nhưng mà lại cảm thấy rất ấm áp.
Đám tiểu hài tử tụ tập lại với nhau liền trở nên náo nhiệt hẳn lên, chúng thập phần hưng phấn trò chuyện với Nguyên An Bình về những chuyện liên quan đến thị trấn.
Người tiếp theo ngồi lên xe chính là Trương Tiểu Liễu cùng với Hoắc Tiểu Tây, trong lồng ngực Trương Tiểu Liễu đang ôm một tiểu hài tử đang ngủ, dùng một tấm chăn bao bọc lại. Xem ra, đây chính là đệ đệ của Hoắc Tiểu Tây.
Nguyên An Bình nhìn về phía Trương Tiểu Liễu, đây là song nhi đầu tiên đã thành thân và sinh con mà hắn được biết.
Bàn Đôn phát hiện ra Nguyên An Bình đang nhìn Trương Tiểu Liễu, liền kề sát lỗ tai của hắn mà nhỏ giọng nói: "Ta nghe nương ta kể, phụ thân của Hoắc Tiểu Tây đang có em bé, nên y mới muốn đi lên thị trấn tìm đại phu."
Nguyên An Bình theo bản năng nhìn về phía bụng của Trương Tiểu Liễu, bị hài tử nhìn thấy, sau đó ngay lập tức ý thức được hành động của mình có chút không lễ phép. Nhưng mà, hắn thật sự vẫn rất kinh ngạc về chuyện song nhi có thể sinh con. Hình như là thân thể của song nhi đều rất giống nam nhân, chỉ có bề ngoài là hơi thanh tú một chút (cũng có vài trường hợp ngoại lệ), trên người thì có một cái bớt hình bông hoa để dễ nhận ra.
Hoắc Tiểu Tây ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Trương Tiểu Liễu, thấy Nguyên An Bình đang nhìn sang bên này. Tuy rằng tính cách của Hoắc Tiểu Tây có chút hướng nội, nhưng Nguyên An Bình vẫn luôn đối xử với bé rất ôn hoà, cho nên bé không hề sợ Nguyên An Bình một chút nào.
Hoắc Tiểu Tây nhìn về phía Nguyên An Bình, vô cùng phấn khích nói: "An Bình ca ca! Ngươi cũng thích đi lên thị trấn chơi sao? Ta nghe nói đi chơi ở trên đó rất vui, nhưng không biết có phải là thật hay không."
Trương Tiểu Liễu nghe đến hài tử nhà mình nói như vậy, trong lòng liền cảm thấy chua xót đến nghẹn ngào. Bởi vì Hoắc Tiểu Tây là song nhi, cho nên không được bà nội của bé tiếp nhận. Trước đây, mỗi lần đi lên thì trấn là bé đều không được phép đi theo, nhưng năm nay gia đình bọn họ đã dọn ra ở riêng rồi, nhờ vậy mà mới có cơ hội dẫn theo hài tử của mình đi lên thị trấn chơi.
Nguyên An Bình cũng có biết tình cảnh của gia đình Hoắc Tiểu Tây, hắn đáp: "Chắc là thật sự chơi rất vui, ngươi cũng có thể nhân cơ hội này mà được tha hồ ngắm ngía xung quanh."
Hoắc Tiểu Tây cười cười gật đầu, bé rất cao hứng vì bản thân sắp được đi lên thị trấn chơi, lúc trước bé thường xuyên được nghe các đường ca đường tỷ kể qua, nên vẫn luôn âm thầm ước ao không thôi.
Chờ sau khi Thái Tiểu Hoa ngồi lên xe, xe lừa của nhà Bàn Đôn liền bắt đầu xuất phát. Nguyên An Bình cùng mọi người chào hỏi nhau một chút, ôm Bàn Đôn kéo vào trong lồng ngực, đem chăn kéo kéo đắp lại thật kín, cảm thấy ấm áp hơn một chút, hắn liền nhắm hai mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ. Trong đầu hắn vẫn luôn không ngừng xoay chuyển các loại chủ ý, nhưng phải đợi đến khi vào thị trấn xem tình hình ra sao rồi mới quyết định được.
Đi được gần ba tiếng mới đến được cửa thành, sau khi đem xe lừa để ở bên ngoài cổng, tất cả mọi người liền cùng nhau đi vào bên trong.
Nguyên An Bình nhìn đến những nữ nhân đang vô cùng nhiệt tình phấn chấn kia, chân tâm thật sự rất bội phục các nàng, đi bộ lâu như vậy mà tinh thần vẫn còn rất tốt, không thể không tán thưởng cước lực của bọn họ thật sự rất khoẻ khoắn.
Lý Tự và Bàn Đôn không đi cùng với người nhà của mình, mà là đi dạo khắp nơi cùng với Nguyên An Bình. Dù sao thì bọn họ cũng không có thứ gì muốn mua, còn không bằng đi ngắm nghía xung quanh cùng với Nguyên An Bình.
Nguyên An Bình ngẩng đầu lên nhìn đến bức tường thành to cao, cảm thấy nó thật là có khí thế, lại nhìn đến hai chữ được treo trên cổng thành, thành Lạc Chu.
Lý Tự và Bàn Đôn cũng học theo hắn ngẩng đầu lên nhìn, Bàn Đôn vừa nhìn xong liền gào to nói: "Ta biết ở trên cổng thành viết chữ gì!"
Bởi vì trong số những hài tử khác có người thuộc họ Chu, cho nên bọn chúng cũng học thêm cách viết tên của những hài tử khác. Thật ra, những đứa trẻ này cũng rất là dụng tâm học tập, không chỉ học xong những chữ mà Nguyên An Bình đã dạy, mà còn học thêm tên của những người khác, bởi vì như vậy chúng sẽ được học thêm rất nhiều chữ.
Nguyên An Bình gật đầu: "Không sai! Nhưng vẫn còn một chữ khác là Lạc, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ được học. Đi thôi! Chúng ta đi vào bên trong xem thử."
Bên trong thị trấn xác thực rất náo nhiệt, nơi nào cũng có thể nhìn thấy rất nhiều người, còn có thể nhìn thấy rất nhiều sạp được người ta bày ra. Tuy rằng ba người họ không mua bất kỳ thứ gì, nhưng món nào cũng đều phải liếc mắt nhìn qua một lần, cũng thuận tiện trao đổi cảm tưởng với nhau một chút.
Thời điểm đi qua một khu bày bán đồ chơi bằng đường, cặp mắt của hai đứa trẻ kia cũng liền dán chặt vào nó. Nguyên An Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì hắn cũng không có tiền để cho bọn họ mua.
Kết quả, Lý Tự cùng Bàn Đôn thương lượng với nhau một phen, mỗi người đều tự đem ra một đồng tiền, hợp lại với nhau thì vừa đủ hai đồng tiền, có thể mua được một món đồ chơi nhỏ làm bằng đường.
Lý Tự đưa cho Bàn Đôn cầm món đồ chơi đó, Bàn Đôn thì lại đưa cho Nguyên An Bình: "An Bình ca ca! Ngươi ăn trước đi."
Trong lòng Nguyên An Bình thật sự rất cảm động, nhưng hắn lại biểu thị chính mình không thích ăn đồ ngọt, mà bảo hai người bọn họ ăn.
Lý Tự và Bàn Đôn nhận định một chút xem Nguyên An Bình có đang nói thật hay không, sau khi chắc chắn rằng hắn thật sự không phải đang nói dối, bọn họ liền rất vui vẻ mà chia nhau ra mỗi người cắn một miếng. Đem kẹo đường ngậm vào trong miệng, bởi vì như vậy có thể ăn được lâu hơn, còn lại Lý Tự đều đưa cho Bàn Đôn cầm.
Ba người bọn họ tiếp tục đi vào trong thành, nhìn thấy có vài người đang vây quanh ở chỗ bảng thông báo, bọn họ cũng liền hiếu kì mà đi tới đó.
Nguyên An Bình nhìn đến nội dung được dán trên bảng cáo thị liền lập tức sửng sốt, còn Lý Tự và Bàn Đôn chỉ cần nhìn thấy ở nơi nào có chữ, là sẽ chạy đến nhìn thử xem có chữ nào mà bọn chúng nhận thức được hay không.
Bàn Đôn lẩm bẩm những chữ mà bé có thể nhận biết: "Thụy vương... Tìm kiếm... Bảo vật."
Nguyên An Bình cười nói: "Xem ra ở đây cũng có vài chữ mà ngươi nhận ra."
Lý Tự hiếu kì hỏi: "Trên đó viết cái gì vậy?"
Nguyên An Bình đang định giải thích, thì lại đột ngột phát hiện có một nha dịch đang gõ một cái kẻng, rồi cất cao giọng nói: "Tất cả mọi người chú ý, chú ý! Sắp tới ngày sinh của Thụy Vương phi, vì muốn Vương phi được vui vẻ nên Vương gia hy vọng tất cả dân chúng hãy tìm ra một món bảo vật rồi dâng lên cho ngài ấy. Vương gia đã hứa rằng, nếu như món bảo vật đó khiến cho Vương phi vừa ý, thì ngài sẽ ban thưởng cho người đó một số tiền rất lớn để báo đáp."
Sau khi nghe xong thông báo, Nguyên An Bình liền dẫn theo Lý Tự và Bàn Đôn chui ra từ trong đám người. Đi được một đoạn đường ngắn, hắn liền thắc mắc hỏi hai người: "Hai người các ngươi có biết gì về Thụy vương không?"
Lý Tự suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôn của chúng ta thuộc về huyện Lạc, huyện Lạc thì lại thuộc về quận Hân Lam. Quận Hân Lam này cũng chính là mảnh đất do Thụy vương cai quản, Thụy vương kia cũng chính là Tam hoàng tử, con trai thứ ba của hoàng đế. Bất quá, hắn lại không được sủng ái cho nên mới bị đày đi đến một nơi xa xôi như vậy. Mọi người đều nói rằng Thụy vương rất si tình, hắn rất là yêu thương Vương phi của hắn, cho dù Vương phi chỉ là một song nhi bình thường, lại trôi qua nhiều năm cũng không sinh được đứa con nào, nhưng Vương gia cũng không hề thú thêm một trắc phi nào khác. Sắp tới ngày sinh của Vương phi, Vương gia muốn tìm kiếm bảo vật để khiến cho Vương phi vui vẻ cũng không có gì kỳ quái. Nhưng mà có rất nhiều người đều nói rằng Thụy vương không ôm chí lớn, mà chỉ thích mang theo Vương phi đi du sơn ngoạn thuỷ khắp nơi, không thích hợp để làm những việc đại sự."
Bàn Đôn cũng chen mồm vào mà nhỏ giọng nói: "Đúng vậy đó a! Có rất nhiều song nhi đều ao ước rằng mình cũng được giống như Vương phi, ta còn nghe được cha ta đã nói rằng Thụy vương là một người rất tốt, hắn chưa bao giờ muốn thu thuế đất của chúng ta. Chẳng qua là do huyện thái gia ở đây quá tham lam, dùng mọi biện pháp đưa ra một cái cớ để mà thu thuế của chúng ta, khiến cho dân chúng phải chịu khổ đến như vậy. Những huyện khác thì so ra dễ chịu hơn huyện của chúng ta bên này rất nhiều."
Sau khi Nguyên An Bình nghe xong cũng liền rơi vào trầm tư, ba người bọn họ vẫn tiếp tục đi dạo xung quanh, trong lúc vô tình thời gian cũng đã đến buổi trưa.
Ngửi thấy mùi thức ăn bay ra ngoài từ trong một tiệm cơm gần đó, hai đứa bé đều nhịn không được mà lặng lẽ nuốt nước bọt. Đây cũng là lần thứ hai mà Nguyên An Bình cảm thấy bất đắc dĩ bởi vì hắn không có tiền, sau đó hắn liền từ trong lồng ngực cầm ra ba cái bánh bột ngô, đem chia cho mỗi người một cái. Ba người họ cùng nhau đi tìm một nơi vắng người, rồi bắt đầu ngồi xuống gặm bánh bột ngô.
Trông hai đứa trẻ được ăn vô cùng ngon lành, dù sao thì chiếc bánh này cũng rất dày, lại còn có thể được ăn thêm một chút thịt. Mặc dù hơi nguội một chút, nhưng bọn chúng lại cảm thấy rằng hương vị của nó ngon hơn những món trước đây rất nhiều.
Trời lạnh như thế này mà lại đi ăn bánh bột ngô, bản thân Nguyên An Bình cảm thấy có chút xúc động. Lại nhìn đến khuôn mặt tươi cười của hai đứa nhỏ, cảm thấy chính mình thật sự là quá nghèo nàn, còn không bằng hai đứa con nít.
Ba người đang ăn rất là vui vẻ, lại chợt phát hiện những người dân xung quanh bỗng dưng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Từ đằng xa có một chiếc xe ngựa cùng rất nhiều người đang dần dần đi tới, ba người bọn họ lại vừa vặn đứng ở bên cạnh đường lớn, nên có thể nhìn được rất rõ ràng.
Bàn Đôn và Lý Tự đều cảm thấy rất hưng phấn, còn âm thầm cảm thán rằng trông thật là oai phong a.
Nguyên An Bình nhìn đến cỗ xe ngựa trông vô cùng xa hoa, cùng đội hộ vệ mang theo binh đao đang đi hai bên chiếc xe ngựa kia, còn có cả những cỗ xe ngựa chất đầy hành lý phía sau. Hắn lập tức có thể suy ra được, người đang ngồi trên xe nhất định là một quý nhân rất giàu có.
Lúc này, hắn liền nghe được tiếng của những người dân bên cạnh đang nhỏ giọng bàn luận.
"Người trong xe là ai vậy a? Làm sao mà có thể uy phong như vậy a?"
Một người khác liền trưng ra một bộ dạng ta đây biết rõ, rồi đắc ý đáp: "Ngươi không biết đâu, đây chính là Chương lão gia của thành Lạc Chu chúng ta."
"Người mà ngươi nói chính là vị đại nhân còn rất trẻ, Chương lão gia đó sao?"
"Phải a!"
"Cũng chính là hảo bằng hữu của Thụy vương, còn được hoàng đế khâm định là thương nhân của hoàng gia, Chương lão gia?!"
"Chính là hắn! Chính là hắn! Chương lão gia vẫn luôn cư ngụ trong quận Hân Lam, hình như hôm nay trở về là để thăm người thân."
Nguyên An Bình âm thầm suy tư một chút, một người là thương nhân hoàng gia, một người là vương gia không ôm chí lớn, hẳn là rất thú vị đây.
Giờ phút này, hắn lại có ý định sẽ dâng tặng bảo vật cho đối phương. Tuy nhiên, vẫn cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút mới được.