Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 31: Thu nhận hài tử



Editor: Aubrey.

Chương Lâm Dịch thoải mái nằm trên chiếc giường to lớn được trang trí hoa lệ, xem những tin tức được thu thập về Nguyên An Bình trong tay, những bài thơ mà hắn đã viết cùng với những chữ mà hắn đã dạy cho đám hài tử kia học.

Chương Lâm Dịch có chút bất ngờ nói: “Thật không nghĩ tới hắn thật sự là một tiên sinh, thật là khiến cho người khác bất ngờ! Nhưng mà, từ mấy bài thơ này ta cũng có thể thấy được hắn cũng có một chút tài hoa, nhưng những chữ này ta vẫn chưa thấy qua bao giờ. Còn nữa, cái gì mà Vạn Tự Văn? Cái gì mà ‘Thiên Địa huyền hoàng, Vũ trụ Hồng Hoang’? Ta cũng chưa bao giờ nghe thấy, vậy thì vị thánh hiền nào đã viết ra mấy thứ này? Chẳng lẽ kiến thức văn học của ta thiếu kém đến vậy sao?”

Bên giường của hắn bỗng dưng xuất hiện một người mặc áo đen, âm thanh băng lãnh: “Ta đã cho người tra xét, Vạn Tự Văn kia và kiểu chữ hắn viết đều là độc nhất.”

Chương Lâm Dịch thấy hắn xuất hiện, lập tức trưng ra biểu tình ma mị mê hoặc ngoắc ngoắc ngón tay với hắn. Mặt hắc y nhân không chút cảm xúc nằm xuống giường, đem người ôm vào trong lòng. Chương Lâm Dịch mỉm cười, nâng mặt của hắn hôn một cái: “Nói như vậy, người này không hẳn chỉ có tài hoa. Có thể nói rằng tên này cũng có một chút kỳ quái, ngươi có tra ra được manh mối nào khác không?”

Hắc y nhân đáp: “Không có.”

Chương Lâm Dịch nở nụ cười ha ha, rất có hứng thú nói: “Thật là biết điều. Điều này cũng nói rõ lên một chuyện, hoặc là hắn thật sự không có vấn đề gì, hoặc là hắn có bản lĩnh che giấu dưới con mắt của ngươi. Ngươi cảm thấy nên là loại khả năng nào?”

Âm thanh của hắc y nhân lạnh lùng như băng: “Ta chỉ có thể nói, ta không cảm thấy hắn nguy hiểm.”

Ngón tay Chương Lâm Dịch lướt qua cằm của hắn, khẽ cười: “Trực giác của dã thú a.” Nói xong, liền bật dậy ngồi lên người đối phương, từ trên cao nhìn xuống hắc y nhân. Vừa đem quần áo của đối phương cởi ra, vừa nói: “Ta thật sự cảm thấy rất hiếu kỳ chiếc gương kia rốt cuộc là từ đâu đến?”

Hắc y nhân lạnh lùng nói: “Chộp tới ép hỏi là được rồi.”

Chương Lâm Dịch làm bộ lắc đầu: “Quá máu me, ta là một thương nhân làm ăn chân chính, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy được?” Hắn nói cứ như là bản thân chưa từng làm qua chuyện gì máu me như vậy.

“Huống hồ, ta cũng rất hưởng thức cái tên Nguyên An Bình kia. Ta đã phái người kiểm tra chiếc gương kia, cũng không phát hiện độc dược gì, ta định sẽ mang nó dâng lên cho Vương phi.” Hắn bỗng dưng cảm thấy có chút không nỡ: “Tấm gương kia quả thực quá mê người, mỗi lần nhìn thấy chính mình trong gương, là ta lại càng cảm thấy bản thân mình dường như ngày càng mỹ lệ hơn. Làm rung động lòng người, ngẫm lại thật có chút không nỡ a.”

Bàn tay nam nhân sờ lên mặt của hắn: “Không có chiếc gương kia, ngươi cũng rất mỹ lệ làm rung động lòng người.”

Khoé miệng Chương Lâm Dịch khẽ nhếch, thần tình ma mị câu nhân mỉm cười với hắn một cái: “Ngươi dùng vẻ mặt không một chút cảm xúc này nói ra câu đó, khiến người nghe cảm thấy thực hưng phấn a.” Nói xong, liền lôi kéo người cùng lăn thành một đoàn.

Bên này, Nguyên An Bình không biết rằng mình vừa mới được tránh khỏi chuyện bị bắt đi thẩm cung, giờ phút này hắn đang nằm trong ổ chăn hỏi một vấn đề. Ngày mai có nên lấy gia vị từ trong không gian ra không? Lừa gạt Hoắc Tiểu Hàn, nói là hắn mua được ở trên thị trấn. Hắn đang suy nghĩ nếu như mình lừa gạt thành công, thì sau khi ăn cơm xong, có phải là hắn phải tiếp tục lừa gạt đối phương không? Nói rằng hắn muốn dự trữ nên phải mua nhiều một chút.

Thật đau đầu! Rõ ràng là trong không gian có nhiều thức ăn như vậy, nhưng lại không có cách nào lấy ra! Hắn vừa suy nghĩ trong không gian có những đồ vật gì, vừa từ từ chìm vào trong giấc ngủ.

Ngày thứ hai, hắn vẫn như hôm qua bị đánh thức phải dậy sớm. Phản ứng một chút, hẳn là Cao lão đầu đã đưa người đến, hắn nhanh chóng rời giường, đem mình thu thập xong liền đi ra mở cửa.

Hắn vốn tưởng rằng chỉ có một hoặc hai đứa trẻ, nhưng khi vừa nhìn thì… Được rồi, sau lưng của ông có khoảng mười mấy đứa trẻ, người lớn thì có chín người, sáu người lớn tuổi cùng với ba người trẻ tuổi.

Cao lão đầu nhìn thấy Nguyên An Bình, liền vô cùng áy náy nói: “Nguyên công tử! Hôm qua ta về nhà có chút cao hứng nên đã uống chút rượu, miệng cũng không giữ được nên đã đem chuyện đưa hài tử đi học chữ nói hết ra. Mấy lão đầu này nghe vậy nên cũng muốn đi cùng với ta, thực sự rất xin lỗi ngươi.”

Năm người khác có tuổi tác xấp xỉ Cao lão đầu liền vội vã thỉnh cầu Nguyên An Bình thu nhận hài tử của bọn họ, Nguyên An Bình bị làm phiền đến không còn cách nào khác. Hắn còn chưa đánh răng rửa mặt, nào có tâm tình dông dài với bọn họ, liền thiếu kiên nhẫn nói: “Hảo hảo! Đều vào trong chờ một lát đi, ta vẫn còn chưa rửa mặt đây.”

Chuyện hắn phiền nhất chính là nhiều hài tử như vậy thì làm sao đủ chỗ nhét vào lớp học đây? Không biết bọn chúng có chen vào nỗi hay không.

Thấy thái độ của Nguyên An Bình kém như vậy, những người khác đều cảm thấy cần phải nghe lời hắn mà vào bên trong ngồi chờ, còn dặn dò hài tử không được nói lung tung.

Nguyên An Bình thở dài, nghĩ thầm lão sư ở hiện đại được nhiều người kính trọng như thế, cũng không thể đem mấy chữ nghề nghiệp giáo viên biến thành chỉ còn hai chữ nghề nghiệp đi?

Nếu để cho những người này đứng ở ngoài sân hứng gió lạnh thì thật sự có hơi quá đáng, nên Nguyên An Bình liền để cho bọn họ vào trong nhà ngồi chờ trước. La rầy đám chó con đang sủa ầm ĩ kia, sau khi an bài chỗ ngồi cho bọn họ xong, hắn liền đi vào bên trong đánh răng rửa mặt.

Bên này, những lão nhân kia nhìn đến những chữ được viết trên tường, liền hạ quyết tâm nhất định phải bám lấy Nguyên An Bình. Sau đó, họ bắt đầu nhỏ giọng dạy bảo hài tử nhà mình, nói với bọn chúng lát nữa phải biểu hiện tốt một chút.

Sau khi Nguyên An Bình thu thập thoả đáng, liền bước vào gian phòng dạy học, sáu lão nhân kia liền tức khắc đứng lên tươi cười nghênh đón hắn.

“Nguyên tiên sinh! Đây là nhóc con nhà chúng ta, nó rất là thông minh, ngươi muốn kiểm tra cái gì thì cứ kiểm tra đi.”

“Nguyên công tử! Đây là hai bé con nhà chúng ta, chúng rất ngoan ngoãn và rất biết vâng lời.”

“Nguyên tiên sinh! Hài tử nhà chúng ta cũng rất lanh lợi, hi vọng ngài có thể nhận lấy.”

“…”

Nguyên An Bình vội vã đưa tay ngăn cản: “Dừng! Đừng nói nữa, ta đây liền…” Hắn còn chưa nói hết, liền nghe thấy có người sau lưng gọi mình. Khi quay đầu nhìn lại, thì lại thấy Lý Tự đang ngó ngó xung quanh, hắn lập tức khiển trách: “Muốn vào thì vào đi! Ngươi lấp lấp ló ló ở đó, muốn làm cái bộ dáng gì?!”

Lý Tự bị mắng thật xấu hổ, liền đỏ mặt nhấc chân bước vào trong sân, tiện tay đem đại môn đóng lại.

Trước tiên, Lý Tự chào hỏi với mấy lão nhân, sau đó liền nói với Nguyên An Bình: “An Bình ca! Ta tới tìm ngươi giúp ta xem chữ, thấy ở trong sân có người nên ta không dám vào trong quấy rối.”

Nguyên An Bình lười vạch trần tâm tư đi xem trò vui của nhóc, liền giới thiệu Lý Tự với mấy người lão nhân: “Tên nhóc này là lớp trưởng trong lớp học của ta, phụ trách việc giúp ta quản lý những học sinh kia.”

Sau đó, hắn nói với Lý Tự: “Ngươi đến rất đúng lúc, ở đây có mười lăm hài tử, ngươi giúp ta kiểm tra bọn chúng một chút. Ghi lại điểm số của từng người, rồi báo cáo lại cho ta.”

Tên nhóc này muốn sau này làm chưởng quỹ nên cũng phải lanh lợi một chút. Hơn nữa, nếu để cho Lý Tự kiểm tra, thì mấy đứa trẻ đang cănf thẳng này sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Lý Tự cười hì hì đáp: “Không thành vấn đề, nhưng trước tiên phải để cho những vị lão nhân này ngồi xuống trước đã.”

Nguyên An Bình gật đầu cho phép, sau đó liền nói với mấy lão nhân: “Để Lý Tự phụ trách kiểm tra cho bọn chúng đi, các ngươi cứ yên tâm, trước đây ta thu nhận hài tử cũng thường nhờ nó giúp ta kiểm tra.”

Những lão nhân này tất nhiên không có ý kiến gì, Nguyên An Bình thấy đã an bài thoả đáng, liền đi ra gian nhà chính nấu nước, thuận tiện dặn dò Lý Tự: “Ngươi nhớ phải kiểm tra cho thật kỹ.”

Lý Tự lập tức cười đáp: “Đã rõ!”

https://aubreyfluer.wordpress.com

Nguyên An Bình đi nấu nước nóng, rót trà, rồi bưng đến cho mấy lão nhân. Thấy Lý Tự đang kiểm tra rất tốt, hắn liền đi lo việc riêng của chính mình. Sáng nay hắn vốn không muốn ăn sáng, nhưng khi nhìn đến ba con chó nhỏ đang chạy tới chạy lui bên chân hắn, hắn đành phải động thủ đi làm cơm. Nghĩ rằng nếu đã làm rồi, thì nên làm đơn giản một chút, bánh màn thầu khẳng định không đủ ăn, ít nhất cũng cần phải thêm một chút nước nóng.

Chờ hắn đem điểm tâm làm xong, Lý Tự cũng đã kiểm tra xong. Nguyên An Bình nhìn đến ghi chép của Lý Tự, phát hiện những hài tử này không hổ danh là con nhà điêu khắc, số học của chúng đều khá là tốt.

Nguyên An Bình nhìn đến chín lão nhân đang căng thẳng kia, nói: “Cả mười lăm hài tử đều được thông qua, còn việc các ngươi muốn để cho đứa trẻ nào ở lại học với ta, thì sẽ do các ngươi quyết định.”

Bọn họ nghe thấy hài tử nhà mình đều được thông qua liền rất cao hứng, sau khi Nguyên An Bình hỏi họ muốn để cho hài tử nào ở lại học, thì bọn họ liền vội vã biểu thị rằng muốn cho tất cả hài tử đều ở lại học.

Nguyên An Bình thấy tình hình này, thầm nghĩ cũng phải thôi. Những người này đều không thiếu tiền, không nghèo giống như những người trong thôn, một nhà chỉ dám ra một hài tử.

Nghĩ đến mười lăm hài tử này, phòng học của hắn vốn không được lớn cho lắm, lại còn rất chật. Nhưng khi nhìn thấy trên mặt một hài tử đang nở nụ cười rất vui vẻ, hắn cũng thật sự không thể nói bởi vì phòng học nhỏ nên không định thu nhiều hài tử như vậy. Hắn nghĩ, thôi thì cứ để cho bọn chúng chen lấn một chút đi, mùa đông ngồi chen chúc nhau cũng rất là ấm áp.

Nguyên An Bình nói: “Ta làm xong điểm tâm rồi, các ngươi cùng ta ăn một chút làm ấm cơ thể.”

Các lão nhân liền vội vã từ chối: “Không cần đâu, làm phiền ngài quá, chúng ta về trước.”

Nguyên An Bình ngăn cản nói: “Ta đã làm xong hết rồi, không ăn thì phí, cứ ở lại ăn đi.”

Bọn họ liền nói một tiếng cảm ơn với hắn, rồi dẫn mấy đứa trẻ đi ra ngoài gian nhà chính ăn cơm.

Nguyên An Bình cũng thuận tiện đem quy củ của mình nói ra, để cho những hài tử cùng với mấy vị lão nhân này thuộc lòng. Đồng thời, hắn cũng sẽ không trực tiếp dạy cho mấy đứa trẻ này, mà sẽ để cho Lý Tự dạy chúng. Cũng quy định luôn khi nào sẽ tổ chức một cuộc thi, nếu như kết quả khiến cho hắn không hài lòng thì hắn sẽ trả người lại. Dặn dò bọn họ làm một cái hộp đựng cát, mặc dù bọn họ có khả năng mua giấy và bút mực, nhưng hắn vẫn muốn bọn họ làm theo quy củ của mình, hắn không muốn ở đây thể hiện sự chênh lệch giàu nghèo.

Lý Tự nhìn đến mười lăm đứa trẻ kia, nhóc âm thầm suy nghĩ nên tìm ai đến hỗ trợ nhóc một chút.

Trước khi cho bọn họ về nhà, Nguyên An Bình liền viết cho mỗi đứa trẻ một cái tên của chính bọn chúng, để cho bọn chúng về nhà học. Những hài tử này đều sống ở trên thị trấn, muốn đến thôn này cũng không tính là quá xa xôi, nhưng mặc kệ là bọn họ sắp xếp như thế nào, ngày mai hắn vẫn muốn đám hài tử này tới đây để chính thức lên lớp.

Đóng cửa lại, ngăn trở những ánh mắt dò xét ở bên ngoài. Nguyên An Bình cảm thấy bản thân dạy cho hài tử học chữ cũng có một chỗ tốt, người trong thôn ai cũng đều rất kính nể hắn, chỉ cần không có việc gì thì bọn họ sẽ không dám quấy rầy mình, cũng sẽ không lôi kéo hắn đi nói mấy chuyện tầm phào. Giống như hiện tại, tuy rằng bọn họ đang rất hiếu kỳ, nhưng cũng không dám tiến lên lôi kéo hắn hỏi xem là chuyện gì.

Trở lại vào phòng, nhìn đến vẻ mặt ao ước của Lý Tự khi nhìn thấy gian phòng nhà hắn chất đầy đồ vật, hắn liền vỗ nhóc một cái: “Đừng không có tiền đồ như vậy! Nước miếng đều chảy ra hết rồi kìa.”

Lý Tự vội vã hoàn hồn, sau đó nhóc liền cảm thán với Nguyên An Bình: “Nhiều đồ như vậy, bọn họ có thật nhiều tiền a.”

Nguyên An Bình cười cười, những người này xác thực có nhiều tiền hơn những người trong thôn, nhưng lại không thể coi là quá giàu có. Để có được nhiều tiền như vậy, khẳng định là muốn để dành cho đám hài tử học chữ. Còn đưa nhiều đồ vật như vậy, vẫn là vì chuyện học tập của hài tử nên bọn họ cam nguyện bỏ ra tiền vốn.

Nguyên An Bình nói: “Đừng ở đó cảm khái nữa, mau giúp ta dọn dẹp mấy thứ này đi.”

Về lễ vật, tất nhiên không thể đưa những vật không ra gì đến đây được. Không phải vải vóc, thì chính là điểm tâm hoặc trà, hoặc chính là một vài cân thịt. Dù sao thì hắn cũng là người đọc sách, nên chỉ có thể tặng những đồ vật đơn giản như thế này mà thôi.

Hắn cũng không quá để ý, cũng không thể không biết tốt xấu, tất cả đều là tâm ý của người ta, hắn cũng không thể so sánh ai đưa nhiều hay đưa ít được.

Kiểm tra một chút, hắn nhận được tổng cộng sáu khúc vải, mười bao điểm tâm, mười con gà, năm cân trà bánh, hai cân gạo cùng với vài cân thịt lợn. Toàn là những thứ dành cho những người gầy yếu, cũng khó trách, người dân ở đây đa phần đều rất trọng việc ăn thịt mỡ.

Nguyên An Bình lật xem một chút, liền cắt xuống mười cân thịt lợn, cầm lấy một bao điểm tâm, để cho Lý Tự giúp hắn đưa đến nhà của Nguyên Căn Thịnh, dặn dò Lý Tự nói với họ là đồ của hắn đưa. Còn hắn thì lại cầm theo một bao trà bánh cùng với một bao điểm tâm đi qua nhà lý chính, lần này những lão nhân kia đến nhà hắn, khẳng định đều đã bị những người trong thôn phát hiện ra. Hắn mang theo một ít đồ vật đến nhà lý chính, cũng xem như là tỏ rõ lòng tôn kính. Dưới cái nhìn của hắn, phải làm thân với nhà lý chính là một chuyện vô cùng cần thiết.

Phu nhân lý chính thấy hắn đưa trà cùng điểm tâm tới, liền đối với hắn rất nhiệt tình. Nếu không phải Nguyên An Bình vẫn còn giữ hiếu tang hai năm, thì bà cũng rất muốn đem cháu gái ở nhà mẹ đẻ đến đây để giới thiệu cho hắn.

Nguyên An Bình trở về nhà, đưa cho Lý Tự một ít điểm tâm, còn muốn đưa cho nhóc thêm một chút thịt. Lý Tự thấy thế liền vội vàng chạy, Nguyên An Bình nhìn thấy nhóc như vậy liền không nhịn được cười mắng: “Ta muốn cắt thịt lợn, chứ không có cắt thịt ngươi. Có cần thiết phải chạy nhanh như vậy không?”

Hắn nói xong, lại vừa vặn nhìn thấy Nguyên Lâm vừa đi ngang qua trước cửa, hắn liền cao giọng hô: “Nguyên Lâm! Lại đây.”

Nguyên Lâm vẫn luôn trưng ra bộ mặt không có một chút biểu cảm kia, hắn thả bó củi đang cõng trên vai xuống, rồi đi vào sân nhà Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình vội vã bảo hắn dừng lại, nói với Nguyên Lâm đang đứng ở trước cửa: “Đứng ở đó! Không được nhúc nhích.”

Sau đó, hắn liền nhanh chóng cắt xuống tám cân thịt tương đối dày, rồi đưa cho Nguyên Lâm: “Cầm! Đem về nhà xào lên ăn.”

Nguyên Lâm nghiêm mặt không tuân thủ.

Nguyên An Bình liếc mắt nhìn hắn một cái, liền không cao hứng nói: “Làm sao? Không nghe lời ta? Ngươi phải nhớ thật kỹ, chỉ cần một ngày ngươi vẫn còn học chữ với ta, thì nhất định phải nghe theo lời ta. Ngoại trừ chuyện giết người phóng hoả, còn lại đều phải nghe.” Nói xong, liền đem đồ vật nhét vào trong tay hắn: “Đừng có bướng bỉnh với ta, đem về cho gia gia ngươi ăn đi. Mau cầm! Đừng làm chậm trễ thời gian của ta, ta còn phải đưa đồ đến cho Đại nãi nãi.”

Nguyên Lâm cầm đồ vật trên tay không nói một tiếng nào, Nguyên An Bình lại nói: “Ngươi chờ một chút.”

Hắn vào trong cầm ra vài bao giấy rồi đem thịt bao lại, còn cầm thêm một bao điểm tâm đưa cho Nguyên Lâm: “Cầm lấy mấy thứ này, rồi mau về nhà đi.”

Nguyên Lâm nhìn đồ vật trong tay một chút, sau đó mới nói: “Cảm tạ.”

Nguyên An Bình nở một nụ cười với hắn: “Không cần khách khí, ngươi mau đem về cho gia gia ngươi đi, ta còn phải đi ra ngoài.”

Nguyên An Bình nhìn theo hướng Nguyên Lâm rời đi, sở dĩ hắn đối xử tốt với Nguyên Lâm, là bởi vì hắn cảm thấy đứa bé này rất giống với hắn hồi nhỏ. Cha mẹ cũng đều qua đời, nhưng vẫn quật cường mà sống tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.