Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 1: 1: Song Nhi Lâm Văn




Các cấp tu luyện: Nền móng: Võ Đồ → Võ giả (Luyện Khí), Linh Dược Sư → Đan Sư = Linh Sư (Luyện Khí) Mỗi giai đoạn phân chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ Luyện Khí: Võ Tu: Võ Giả — Võ Sư — Đại Võ Sư, Linh Tu: Linh Sư 【 sơ — trung — cao 】 Trúc Cơ: Võ Tu: Võ Vương — Võ Hoàng — Võ Tông, Linh Tu: Linh Vương — Linh Hoàng — Linh Tông Kim Đan — Nguyên Anh — Hoá Thần — Xuất Khiếu — Hợp Thể — Đại Thừa — Độ Kiếp Quỷ tu: Quỷ Thể (Trúc Cơ) — Quỷ Tốt (Kim Đan) — Quỷ Tướng ( Nguyên Anh ) — Quỷ Vương (Hoá Thần) — Quỷ Tôn (Xuất Khiếu) — Quỷ Đế (Hợp Thể) — Độ Kiếp (Đại Thừa) — Quỷ Tiên (Độ Kiếp) Vũ Khí: Pháp Khí — Linh Khí — Bán Tiên Khí — Tiên Khí Chương 1 - Song nhi Lâm Văn “A Văn, con không phải do chúng ta sinh ra, chúng ta chỉ là dưỡng phụ dưỡng mẫu của con mà thôi, phụ thân của con là đại thiếu gia Chu gia ở Lâm Thành, mẫu thân là đại thiếu phu nhân, đừng trách thiếu phu nhân nhẫn tâm, bà ấy cũng không còn cách nào khác, bà ấy nói, với tình hình của con lúc đó, thà để cho con sống một cuộc đời người bình thường còn tốt hơn, nếu ở lại một đại gia tộc như Chu gia, chỉ sợ ngay cả nô bộc cũng không bằng.” “A Văn, trách cha cùng nương của con vô dụng, không thể để cho Văn thiếu gia của chúng ta được lớn lên trong phú quý, hại tiểu thiếu gia phải chịu khổ theo chúng ta, cũng may A Văn sắp gả vào Tiền gia rồi, cha nương của con, sau này có mặt mũi mà ăn nói với thiếu phu nhân rồi.” “A Văn, A Võ không hiểu chuyện, nhưng mà nương đã nói với hắn rồi, sau này hắn sẽ thay cha nương chăm sóc cho con.” “Văn thiếu gia của ta, nương có lỗi với con…” ……333333 Lâm Văn mồ hôi đầu tỉnh dậy từ giấc mộng, mới mở mắt ra liền nhìn thấy thiếu niên cạnh giường nhanh chóng xoay người lại, nhưng khăn ướt lạnh lẽo trên trán rõ ràng là do thiếu niên vừa mới đặt lên.

Người thiếu niên này chính là Lâm Võ, hắn không quen khi để Lâm Văn nhìn thấy dáng vẻ chăm sóc người khác của hắn, không chịu nhìn thẳng mặt của Lâm Văn, thô lỗ nói: “Nhanh khỏe lại đi, đừng có gây thêm phiền phức cho ta nữa, đúng thật là, ta không hầu hạ nổi một thiếu gia kiểu khí như ngươi đâu, ta đi mời Lữ dược sư đây.” Nói rồi, thiếu niên liền chạy đi nhanh như bay, cứ như sợ người phía sau gọi lại vậy, Lâm Văn nhịn không được cười ra tiếng, quan tâm thì quan tâm thôi, cứ phải biệt nữu như vậy làm gì, những mà, nghĩ lại tình hình ở chung của hai huynh đệ trước đây, cũng chẳng trách thiếu niên sẽ có dáng vẻ này.

Thế sự vô thường, ai có thể nghĩ tới, y tuổi trẻ tài cao, sắp hoàn thành xong dự án trên tay, suốt ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, kết quả, khi y đứng lên từ chỗ làm việc liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt tối sầm lại mà ngã xuống, khi tỉnh lại thì đã ở trong thân thể này rồi, không biết khi sếp y nhìn thấy y mất mạng vì làm việc thì sẽ có biểu tình như thế nào, sẽ không cảm thấy đen đủi đấy chứ, chết cũng không chọn chỗ mà chết, nếu tin tức truyền ra ngoài lại cho rằng sếp y bốc lột sức lao động của nhân viên.

Cũng may đời trước y là một cô nhi, cũng coi như là không có vướng bận gì, cũng sẽ không có quá nhiều người thương tâm cho cái chết của y, nhưng mà, tình hình của cái thân thể y xuyên qua này lại khá phức tạp.

Nguyên thân mặc dù là người nông gia, nhưng cha nương vẫn luôn rất yêu thương ‘y’, ngay cả đệ đệ Lâm Võ nhỏ hơn một tuổi cũng bị bỏ qua một bên, nhưng sau khi cha mất, nương cũng đi theo, trước khi lâm chung nương đã nói cho ‘y’ biết một sự thật, thì ra ‘y’ hoàn toàn không phải là người Lâm gia, cha nương thì ra là hạ nhân bên cạnh của mẫu thân ruột thịt của ‘y’, mẫu thân đã đưa ‘y’ cho hạ nhân trung thành, mà phu thê Lâm gia đúng là đã làm được, dù là nông gia nhưng cũng có thể nuôi nguyên thân kiều khí (nhõng nhẽo, mềm yếu) hơn cô nương cùng song nhi trong thôn rất nhiều, nếu y mà là Lâm Võ, cũng sẽ đối nghịch với vị ca ca này, cũng sẽ xem ca ca này không vừa mắt.


Đúng vậy, song nhi, thế giới này có một điểm kỳ lạ, từ trong ký ức của nguyên thân, y biết được nơi này tên là Linh Võ Đại Lục, ở đây, có một nhóm người có thể tu luyện, tất nhiên người ở đây cũng liền lấy võ vi tôn, cuộc sống của người bình thường sẽ không tốt lắm.

Nơi này, ngoại trừ nam nhân cùng nữ nhân, còn có loại người thứ ba, chính là song nhi, nhưng mà, từ trước đến nay, thiên phú tu luyện của song nhi không cao, năng sinh dục cũng chẳng bằng nữ tử, cho nên địa vị ở đây cũng thuộc tầng thấp nhất.

Theo như những gì dưỡng mẫu nói, gia tộc của nguyên thân có thực lực không nhỏ, ngay cả hạ nhân cũng có thể tu luyện, cho nên một người bình thường như nguyên thân, đã vậy còn là một song nhi sẽ có địa vị cực thấp, ngay hả hạ nhân cũng sẽ khinh thường, nhưng theo như những gì Lâm Văn nghĩ, chỉ sợ nếu nguyên thân ở lại Chu gia sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mẫu thân thân thể này ở Chu gia nữa, nếu thật sự là vì tốt cho nguyên thân, thì sẽ không suốt mười mấy năm qua nhưng dù là một lần cũng không đến gặp, lúc đầu thì còn tốt, nhưng từ sau khi cha Lâm bị thương, ngày qua ngày, Lâm gia trôi qua thật sự rất không tốt.

Trước khi cha Lâm bị thương, thì cuộc sống trước đó của cái nhà này rất không tồi, bởi vì cha Lâm chính là hạ nhân được tu luyện của một gia tộc lớn, theo ký ức của nguyên thân, cha Lâm vốn là Võ Đồ lục cấp, ở trong thôn cũng được xem là một cao thủ, nhưng khổ nỗi, ba năm trước, yêu thú tập kích thôn trang, cha Lâm đã bị thương trong lúc chiến đấu, đan điền bị hao tổn, tu vi thụt lùi, đau khổ suốt ba năm rồi buông tay mà đi, ngay sau đó, Lâm mẫu cũng không thể kiên trì được lâu, sau khi cha Lâm mất được hai tháng thì để lại ‘y’ cũng Lâm Võ mà đi theo cha.

Về phần thiếu gia Tiền gia, hôi phối của nguyên thân, đó cũng chỉ là một người thường không có thiên phú không thể tu luyện, nhưng Tiền gia cũng được xem là một nhà giàu có ở trấn trên, thời trẻ, cha Lâm từng cứu lão gia Tiền gia từ trong miệng của yêu thú, vì cái ân cứu mạng này nên hai nhà đã định chuyện hôn ước với nhau.

Chỉ tiếc, sau khi cha Lâm bị thương đồng thời tu vi còn bị thụt lùi, thái độ của Tiền gia đối với Lâm gia đã không còn trước, người đi trà lạnh, sau khi Trần thị bị bệnh thì không còn biết đến tình hình bên ngoài, nhưng nguyên thân đã từ bát quái của những người trong thôn mà hiểu được, hình như Tiền gia đã nhìn trúng một gia đình khác, sau đó đính thân với người ta, mà sau khi cha Lâm mất, Tiền gia có phái hạ nhân lại đây, nhưng Tiền lão gia hay là đối tượng định thân kia dù một lần cũng chưa xuất hiện, sau khi Trần thị đi thì ngay cả cái bóng của hạ nhân cũng không thấy, nguyên thân chịu đả kích lớn mà không còn ý chí sinh tồn, sau khi Trần thị hạ táng xong không lâu thì sốt cao, sau đó y vào thế chỗ nguyên chủ.


Xuất thân từ gia đình giàu có hoàn toàn không mang đến cho nguyên thân chút hy vọng nào, ngược lại còn cảm thấy mình bị người thân vứt bỏ, vốn là mệnh thiếu gia, nhưng đáng tiếc, ngay cả người Tiền gia cũng chướng mắt mà muốn từ hôn, sau khi từ hôn, thanh danh sẽ bị tổn hại rất nghiêm trọng, nguyên thân nản lòng thoái chí, cho nên đã có suy nghĩ thà đi cùng cha nương còn tốt hơn.

Xuyên tới hai ngày, Lâm Văn đã sớm tiêu hóa xong ký ức của nguyên thân, y cũng không thể nói rằng hành động của nguyên thân là đúng hay sao, từ trong ký ức của nguyên thân, nguyên thân thật ra chỉ là một đứa trẻ đơn thuần được nuôi kỹ có chút nhõng nhẽo mà thôi, thiếu niên mới mười lăm tuổi không được tiếp xúc với nhiều việc đời, so với một người có xuất thân là cô nhi, chỉ có thể cố gắng bươn chải trong xã hội như Lâm Văn mà nói, nguyên thân không phải là một đứa trẻ thì là cái gì, đối mặt với đủ loại ký ức cùng cảm xúc của nguyên thân, trong lòng Lâm Văn chỉ có thương tiếc, hy vọng sau khi nguyên thân chết đi có thể đầu thai vào một môi trường tốt hơn, phải học cách trở nên kiên cường hơn, chính bản thân mình mạnh mẽ rồi mới có thể sống cuộc đời mình muốn.

Thân thể đột nhiên cảm thấy nhẹ bẫng, cứ như có cái gì đó thoát ra từ trong cơ thể của mình, Lâm Văn nhìn không trung bên ngoài, chẳng lẽ là cảm xúc cuối cùng còn sót lại của nguyên thân sao? Cái loại đau thương tuyệt vọng này cứ như dung nhập vào trong xương cốt, nhưng lúc này cứ như thoát ra hoàn toàn, từ đây, thân thể này hoàn toàn là của Lâm Văn.

Chuyện từ hôn là một chuyện cực kỳ mất mặt với nguyên thân, nhưng Lâm Văn lại cảm thấy nhẹ nhõm, nếu không khi xuyên qua lại phải chịu cảnh gả chồng, đối với một người đàn ông từ thế giới khác đến như y thật sự rất khó chấp nhận.

“Lữ dược sư, mời đi bên này.”Theo sau tiếng của Lâm Võ, chỉ chốc lát sau, liền nhìn thấy Lâm Võ đang dẫn một người nam nhân trung niên nho nhã văn nhã bước vào phòng, Lâm Văn chống ván giường ngồi dậy: “A Võ, Lữ dược sư, ta đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Dùng ngôn ngữ của địa cầu mà nói, Lữ dược sư chính là một vị bác sĩ, nhưng thế giới này chỉ có danh xưng dược sư cùng Đan sư mà thôi, hơn nữa Lữ dược sư giống Lâm Văn, đều là một song nhi, nhưng bởi vì có thân phận dược sư, cho nên cũng được xem có chút địa vị nhất định trong thôn.


“Ta đã mời Lữ dược sư tới rồi, thành thật để cho Lữ dược sư xem đi.” Lâm Võ mời Lữ dược sư ngồi xuống bên mép giường, hung hăng trừng mắt liếc Lâm Văn một cái, nếu nói sớm một chút hắn cần gì đi mời dược sư đến.

Lữ dược sư mỉm cười, những đứa trẻ trong thôn, đứa nào không phải được ông nhìn lớn lên, sao có thể không nhận ra Lâm Võ là một đứa trẻ dù quan tâm nhưng rất biệt nữu chứ.

Lâm Văn bị trừng đến mức ngượng ngùng mà vươn tay ra, để cho Lữ dược sư bắt mạch, sau một lúc lâu, Lữ dược sư buông tay ra, vui mừng nói: “Đúng là đã khá hơn rất nhiều rồi, chỉ cần uống hai lần thuốc nữa là được.” “Cảm ơn Lữ dược sư, để ngài phải lo lắng rồi.” Lâm Văn lễ phép mà cười nói, thái độ này khiến cho Lữ dược sư lại phải nhìn y kỹ thêm lần nữa, trong ấn tượng của ông, song nhi này luôn luôn thẹn thùng kiều khí, ít thấy thời điểm nào lại hào phóng như vậy, nhưng nghĩ lại thì, đối mặt với tình hình như vậy, nếu còn không thay đổi, thì sao này làm sao sống tốt được đây? Chỉ cần đừng tự mình hại mình, hai anh em nương tựa lẫn nhau, cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới, bản thân Lữ dược sư cũng là một song nhi, biết tình cảnh của song nhi thật sự rất khó khăn, cho nên hy vọng Lâm Văn có thể có được một cuộc sống tốt, nhưng nếu bản thân Lâm Văn không tự thức tỉnh, thì ai cũng không thể giúp gì được cho y.

Lữ dược sư nghĩ nghĩa, không khỏi lại nói nhiều hai câu: “Trước đó ngươi cứ sốt cao không tỉnh, khiến cho đứa nhỏ A Võ này phải lo lắng suốt, vừa này, dọc đường còn lôi kéo hối thúc bảo ta phải đi nhanh lên đấy, ha ha…” Lâm Võ da mặt mỏng, lại không chịu thừa nhận mình có quan tâm Lâm Văn, dậm chân liền đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Ai lo lắng cho hắn chứ, ta chỉ do bệnh của hắn lại phải hốt thêm thuốc, tốn tiền, liên lụy đến ta!” Lâm Văn nở nụ cười, nhìn thấy Lữ dược sư đang cười tủm tỉm mà nhìn mình, nói: “Cảm ơn Lữ dược sư đã nhắc nhở, ta sẽ không để cho A Võ phải lo lắng, hắn chính là người miệng cứng tâm mềm mà thôi.” “Ha ha, như thế là tốt rồi, như thế là tốt rồi, ta đi trước đây, nhớ dưỡng bệnh cho thật tốt, có chuyện gì thì bảo A Võ gọi ta.” Lữ dược sư sao có thể không nhận ra, bệnh của Lâm Văn là do trong lòng tích tụ quá nhiều chuyện, sinh ra trầm uất cho nên mới bị bệnh năng một hồi, chỉ cần nghĩ thông rồi thì bệnh cũng sẽ không thuốc tự khỏi mà thôi, cự tuyệt Lâm Văn muốn xuống giường tiễn mình, ông tự mình đeo hòm thuốc đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện của Lâm Võ cùng dược sư, Lâm Văn lại lần nữa khẳng định, Lâm Võ cũng chỉ là một thiếu niên miệng cứng tâm mềm mà thôi.

Cửa viện đóng lại, dường như Lâm Võ cũng đã rời đi, trên người Lâm Văn cảm thấy nhớp nháp rất khó chịu, không thể nằm nổi nữa, rời giường ra khỏi phòng, lần đầu tiên đánh giá cái nhà này, cũng chỉ là một tiểu viện nông gia bình thường mà thôi, ba gian phòng lớn cùng một cái bếp nhỏ, đặt trong một cái sân nhỏ.


Đi vào trong viện, có thể nhìn thấy một mảnh đất trồng rau phía sau nhà, nhưng mà đất đai cằn cỗi cùng rau mọc thưa thớt, rõ ràng là do bị thiếu dinh dưỡng mà ra, điều này khiến cho Lâm Văn nhíu mày, mọi thứ trong ký ức của nguyên thân khiến cho y rất khó tin, không ngờ, chính mắt nhìn thấy còn tệ đến như vậy, cuộc sống của một người, từ mảnh đất nhỏ cằn cỗi này liền có thể đoán ra.

Nơi này không ô nhiễm như địa cầu, không khí thật sự rất trong lành, nhưng địa khí trong đất và linh khí đều đã được hấp thu đi rồi, nói cách khác, thực phẩm ở đây cực kỳ thiếu dưỡng chất, cho nên mới không thể phát triển nổi.

Thời điểm Lâm Văn đang nhíu mày nhìn mảnh đất trồng rau này, Lâm Võ lại đẩy cửa viện môn tiến vào, nhìn thấy Lâm Văn không nằm ở trên giường mà lại chạy ra ngoài, tức khắc, một trương khuôn mặt non nớt quát lên với Lâm Văn: “Ngươi chạy ra đây làm gì? Chẳng lẽ vì chuyện Tiền gia muốn từ hôn mà lại tìm chết tìm sống nữa sao?” Lâm Văn sửng sốt một chút, cười, Lâm Võ nhìn thì có vẻ hung hăng đấy, nhưng trong mắt hắn vẫn lóe lên sự sợ hãi, sợ hãi thân nhân duy nhất của mình sẽ lại bỏ rơi mình, mặc dù biết Lâm Văn không phải thân huynh đệ của mình, nhưng dù sao cũng lớn lên từ nhỏ với nhau, trước đó, hai huynh đệ cùng nhau gạt Trần thị chuyện liên quan đến Tiền gia, để Trần thị khi rời đi ít ra còn có một kỳ vọng tốt đẹp: “A Võ đệ yên tâm, hiện tại ta còn ước gì Tiền gia nhanh chóng lui hôn đi, cái loại này…” Miễn cưỡng nói ra từ “Gả”, “Gả vào cũng chẳng tốt lành gì, chỉ là, ta ra một thân mồ hôi, cho nên muốn nấu nước tắm rửa một cái thôi.” Lâm Võ sửng sốt một chút, cái tên ca ca tiện nghi này của hắn thật sự nghĩ thông suốt rồi hả? Sẽ không lừa hắn đấy chứ, nghĩ vậy nhưng lại không thể bám riết không bỏ, xoay người lẩm bẩm nói: “Ngươi phiền phức quá đấy, trong nồi có nước ấm, tự mình lấy đi, tắm xong thì nhanh đi nằm đi!” Dù nghèo nhưng may sao không thiếu nước dùng, cho nên Lâm Văn tắm rửa một phen thật đã.

Thấy Lâm Võ đang bận rộn trong ngoài, Lâm Văn muốn tới hỗ trợ, nhưng lại bị hắn mắng đuổi về phòng, thôi được rồi, vẫn nên chờ thân thể này hoàn toàn khỏe hẳn đã, nếu không tiểu kia sẽ lại lo lắng, nói thế nào đi nữa, y phải củng cố quan hệ với hắn mới được, hai huynh đệ mà, yêu thương nhau mới gọi là nhà chứ.

Sau khi uống thuốc cũng nửa chén cháo loãng xong, Lâm Văn nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ, không biết qua bao lâu, đột nhiên bị một thanh âm đánh thức.

“Đinh! Ngươi có một bàn tay vàng, thỉnh nhận!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.