“Lý đại nhân, trẫm đã cùng các đại thần thương lượng xong cả rồi, số lượng mười vạn thạch lương thực này không phải là ít! Quý quốc đã chuẩn bị đủ bạc đến mua chưa?”
“Ách.” Không ngờ nữ hoàng sẽ hỏi trực tiếp như vậy, Lý Sân sửng sốt một chút mới phản ứng được, “Nga, quốc gia của ta sẵn sằng dùng bạc để mua lương thực, chỉ là…” Dừng lại một chút, nhìn thấy nàng cũng không có bộ gì là không vui, mới tiếp tục nói: “Hẳn nữ hoàng bệ hạ cũng biết, trận thiên tai lần này tới quá nhanh và quá
mạnh, lần này diện tích gặp tai họa của bản quốc rất lớn, vì thế…”
“Trẫm biết ngươi muốn nói gì. Về phương diện giá cả của lương thực
thì không thể giảm xuống, có lẽ Lý đại nhân không biết, lần này việc trợ giúp cung cấp lương thực cho quý quốc phần lớn đều ấn theo giá cả trên
thị trường để mua, vì thế muốn tăng giá chỉ có thể dựa vào giá cả trên
thị trường, bất quá…” Nhìn Lý Sân gương mặt vừa uể oải vừa chờ
mong, Hoàng Tố Yên hơi gợi khóe miệng lên, mặc dù lần này lương thực
đúng là dựa theo giá cả trên thị trường mua được, lương thực mà quốc gia tồn trữ đúng là không thể động! Nhưng trên cơ bản đều dùng danh nghĩa
của nàng mà đem tới, vì thế lần này nàng nghĩ là có thể kiếm được một
khoản lớn, ha ha ha, không biết lần này có được tính là lạm dụng chức
quyền không?!
“Bất quá, trẫm rất đồng tình đối với nạn dân của quý quốc! Như vậy
đi, Lý đại nhân, lần này quý quốc vẫn theo lệ thường trả tiền lương
thực, còn những đại phu được phái đi đó sẽ do quốc gia của ta trả tiền
thù lao, thế nào?”
Biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của một quốc gia cạnh tranh, còn có quốc gia có thể giúp ngươi được sao? Không bỏ đá xuống giếng đã là may
cho ngươi lắm rồi! Lý Sân thở dài trong lòng, “Được rồi, lần này đa tạ nữ hoàng rất nhiều vì đã ủng hộ quốc gia của ta!”
“Nga, không cò gì, trẫm giúp chính là bách tính mà.” Hoàng Tố Yên thấy nàng đã nghĩ thông suốt, cũng không hứng thú nói thêm gì nữa, “Vậy cứ như thế đi! Trẫm sẽ phái sứ giả vận chuyển số lương thực cùng Lý đại nhân trở về.”
“Tạ ơn nữ hoàng.”
“Kia, Lý đại nhân quyết định lúc nào về nước?”
“Vi thần hi vọng càng nhanh càng tốt.”
“Ừ, lương thực trẫm đã sai người chuẩn bị xong, chuyện của nạn dân đúng là càng nhanh càng tốt!” Trong lòng Hoàng Tố Yên rất thưởng thức đối vị đại nhân biết quan tâm
bách tính này, nghe nói nàng chính là tể tướng, có một tể tướng như vậy
Ngạo Thiên quốc thật đúng là may mắn a! Đương nhiên tể tướng của nước ta cũng rất tốt a. (Aqua: chỉ khen mẹ chồng của mình kìa ^.^)
“Ân, vậy vi thần xin cáo từ, lập tức khởi hành về nước.” Lý Sân nghe thấy nữ hoàng nói tất cả đều chuẩn bị xong, thì có chút không chờ
đơi được, nạn dân trong nước không thể nào đợi lâu hơn được nữa!
“Tốt, khi Lý đại nhân ra khỏi cung sẽ có người dẫn ngươi đến chỗ sứ thần của nước ta, các ngươi liền cùng nhau lên đường đi!”
“Đa tạ bệ hạ.”
Nhìn thân ảnh Lý Sân biến mất, Hoàng Tố Yên thả lỏng thân thể một chút,
cái chức vụ nữ hoàng này thật đúng là không phải để người làm, mệt a!
Bất quá, vừa nghĩ đến sắp được ra ngoài du lịch, tâm tình của nàng lập
tức tốt lên, Ha ha ha, bọn họ hẳn đã chuẩn bị xong rồi đi?!
Tuyên Nhiên cung…
“Nữ hoàng giá đáo…”
Hoàng Tố Yên đi vào cửa cung, nhất thời bị tình cảnh trước mắt dọa hoảng sợ, ách, cái tình hình gì đây? Thế nào mà các phi tử của nàng đều tập
trung ở đây?
“Thần thiếp xin thỉnh an bệ hạ.”
“Ân, bình thân.” Hoàng Tố Yên đi đến vị trí trung tâm ngồi xuống, “Hôm nay họp mặt sao?”
“Không có, chỉ là hôm nay các đệ đệ biết bệ hạ muốn đi du lịch, nên sang đây nhìn một chút mà thôi.” Ngạo Ngôn nhàn nhạt nói, nói xong còn đối Hoàng Tố Yên nhoẻn miệng cười.
“Nga?” Hoàng Tố Yên nhíu mày, quét mắt một vòng toàn trường,
những phi tử mà nàng không thông báo về việc đi du lịch đều mang một
biểu tình ủy khuất, aiz, chẵng lẽ muốn nàng đem cả một đoàn mỹ nhân như
này ra ngoài sao? Đem theo những hoàng tử đó đã là cực hạn rồi, nếu mang hết đống lớn người này đi, thì còn gọi là ‘vi hành’ sao?
“Lần xuất cung này, thật ra trẫm có việc cần phải hoàn thành, những người khác để sau này nói đi!” Hoàng Tố Yên có chút đau đầu xoa xoa thái dương, nàng đã nói không nên
có nhiều phi tử như vậy rồi! Nhưng lễ bộ thượng thư kia là người quá bảo thủ, nói nàng chọn quá ít, bất lợi cho sự phồn vinh của hoàng thất,
nhưng người khác cư nhiên cũng nghĩ như vậy, thế nên hậu cung liền nạp
đến mười mấy người (bao gồm Nam Cung Hạo Nhiên bọn họ!)
Nhìn thấy những người khác thần sắc có chút buồn bã, Hoàng Tố Yên cũng
không rất bất đắc dĩ, về vật chất nàng có thể thỏa mãn bọn họ, nhưng về
việc tình cảm cùng sự bận tâm đến mọi chuyện của bọn họ mà nói, nàng
không làm được, cũng không có tinh lực dư thừa để làm.
“Được rồi! Hôm nay chỉ tới đây thôi! Lần này không có chuyện gì thì tan đi!”
“Vâng, thần thiếp xin cáo lui!”Nhìn những người kia đều lui xuống, Hoàng Tố Yên quay đầu lại, nhìn biểu tình khác của mấy vị phi tử, “Các ngươi thu thập xong rồi sao?”
“Vâng, thu thập xong rồi.”
“Ừ, vậy khởi hành thôi!” Nói xong, chuẩn bị đứng dậy.
“Ách, chờ một chút, Yên… à không, bệ hạ, chúng ta nhiều người ra ngoài như vậy thực sự không sao?” Nam Cung Hạo Nhiên liếc nhìn mọi người, vẫn là nói ra lo lắng của mình. Bọn họ có nhiều người như vậy, Yên lại nói tất cả rất đơn giản, nếu
thực sự gặp chuyện, mấy thị vệ có thể bảo hộ được hết sao?
“Nga.” do dự một chút, Hoàng Tố Yên đang suy nghĩ có nên đem
nhẫn bạch ngọc cho bọn hắn không? Nhiên nhi cùng Thần nhi thì nhất định
phải cho, thế nhưng những người khác…có đáng giá không? Đột nhiên lại
lắc đầu, sao nàng lại suy nghĩ có đáng giá hay không? Những người này
đều là ‘lão công’ của nàng a! Bảo hộ bọn họ vốn là chuyện nên làm, huống chi chuyến này do chính mình dẫn bọn hắn đi?!
“Vần đề này các ngươi không cần lo lắng.” Hoàng Tố Yên hai tay vươn ra, năm nhẫn bạch ngọc xuất hiện trên tay, “Các ngươi đeo nhẫn này đi, vào lúc quan trọng, chúng sẽ bảo hộ các ngươi.”
Nhận lấy nhẫn trên tay Hoàng Tố Yên, sờ sờ, ưm, êm dịu mềm nhẵn, bạch
ngọc này có tỉ lệ rất tốt, nhưng nhẫn này có thể bảo vệ người sao?
“Nó thực sự có thể bảo vệ chúng ta sao?” Lăng Y Hiên tò mò nhìn nhẫn trong tay. Mọi người đều có chung một nghi vấn, người đầu tiên có
nhẫn là Trúc nhi cùng Ngọc nhi cũng vậy, mặc dù tin là nữ hoàng sẽ không lừa bọn họ, nhưng cũng khó mà làm cho người khác tin được, cái nhẫn nhỏ vậy có thể bảo vệ họ?
“Ta biết trong lòng các ngươi có nghi vấn, như vậy đi! Không thì chúng ta thử xem!” Kỳ thực chính Hoàng Tố Yên cũng tò mò chiếc nhẫn này có thể ngăn cản
công kích của cao thủ hay không, dù sao nàng chỉ là khắc trận vào mà
thôi, vẫn chưa thử nghiệm lần nào.
“Trúc nhi, ngươi mang nhẫn lên, Nhiên nhi, ngươi hãy công kích Trúc Nhi, theo mỗi một hướng công kích một lần.” Hoàng Tố Yên cho Nhiên nhi cùng Trúc nhi một ánh mắt khích lệ, “Nhiên Nhi không cần lo lắng, cứ công kích, Trúc nhi, ta sẽ bảo vệ ngươi không cần sợ hãi.”
Trúc nhi kiên định gật gật đầu, hắn tin bệ hạ.
Nhiên nhi rút nhuyễn kiếm trên người ra, tĩnh tâm, triển khai tư thế
công kích đối với Trúc nhi đang đứng yên không nhúc nhích ở kia.
Ngay khi kiếm Nhiên nhi sắp chạm đến Trúc nhi, nhẫn trên tay Trúc nhi
đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh, ngay sau đó, cả người Trúc Nhi đều
được bao bọc trong ánh sáng xanh đó. Vô luận Nhiên nhi có tiến công thế
nào, luồng lam quang đó lóe lên một chút, liền hóa giải công kích. Thấy
vậy, Nhiên nhi kinh ngạc đứng ở đằng kia, những thủ pháp có thể công
kích hắn đều dùng qua, nhưng vẫn không đột phá được luồng lam quang đó.
Ngơ ngác quay đầu sang hướng Hoàng Tố Yên…
Hoàng Tố Yên mỉnh cười đi đến bên người Nam Cung Hạo Nhiên, mặt cười vỗ vỗ hắn, “Thế nào, đã tin chưa?” Cười nhạt nhìn mọi người còn chưa có hồi hồn. “Hiện tại các ngươi không cần lo lắng nữa!”
Nhìn thấy luồng lam quang biến mất Trúc Nhi cũng kinh ngạc đi tới, “Bệ hạ, thật sự quá thần kì!” Trong lời nói tràn đầy hưng phấn.
“Ừ, đây là sản phẩm sơ cấp của ta, sau này có thể có cái tốt hơn.” Lần đầu tiên luyện khí mà có thể tạo thứ gì đó làm cho chính mình hài lòng, trong lòng Hoàng Tố Yên cũng rất là cao hứng.
“Vậy thì chúng ta an tâm rồi.” Nam Cung hạo Nhiên hài lòng cười nói.
“Ưm, chiếc nhẫn này thật tốt quá.”
“Được rồi, tất cả đã không còn nghi vấn, chúng ta đi thôi!”
Huyền Nghiêm môn…
Ở đây có thể coi là cửa sau của hoàng cung, vì không muốn làm cho người khác chú ý, nên không có biện pháp khác.
Bất đắc dĩ nhìn bọn họ mang nào là bao lớn bao nhỏ lên xe, xem tư thế
kia của họ, Hoàng Tố Yên có chút cảm giác vô lực. Nàng có thể gọi đây là đi du lịch được sao? Này là đi di cư thì đúng hơn? Mặc dù mình muốn ra
ngoài hảo hảo du lịch một phen, nhưng có phải là ‘dọn nhà’ đâu.
“Nhiên nhi, bộ các ngươi muốn dọn nhà sao?” Cảm thấy không thể nhịn được nữa, Hoàng Tố Yên lên tiếng cắt ngang Nam Cung Hạo Nhiên đang hưng phấn dặn cung nhân khuân đồ.
“Ách, sao Yên lại nghĩ như vậy? Những thứ này đều rất cần thiết đó!” Nam Cung Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn Hoàng Tố Yên, hắn cũng biết thứ này
nọ là hơi nhiều, nhưng có nhiều người phải ăn và dùng, không phải muốn
đơn giản là có thể đơn giản được.
Hoàng Tố Yên đi qua xem xét một chút, đích xác là một số nhu yếu phẩm,
aiz! Đây chính là chổ không được khi mang theo nhiều người. May là xe
ngựa đã cho người chuẩn bị xong, cam đoan lợi dụng tối đa sự tiện dụng
và không gian trong xe, nếu không ngoài ba cỗ xe chở người, thì phải
tăng thêm một chiếc để chở vật phẩm.
“Được rồi! Gọi bọn họ nhanh lên một chút, nếu không chúng ta không thể tới được thành trấn kế tiếp.”
Hạ Vân tặc lưỡi cười đi tới trước mặt Hoàng Tố Yên, làm bộ làm tịch lắc đầu, thở dài, “Tiểu thư, ta rất đồng tình với người a!”
Hoàng Tố Yên rất không giữ mặt mũi cho nàng, gõ đầu nàng một cái, “Ngươi đừng ở đây vui sướng người gặp họa cho ta.”
Rốt cuộc một lúc lâu sau, đồ vật này nọ đều được chuyển hết lên xe ngựa, bọn họ cũng có thể xuất phát rồi.
Xe ngựa mới vừa đi ra kinh thành, bỗng đột nhiên ngừng lại.
“Tiểu thư, phía trước có người chặn xe ngựa của chúng ta.” Thanh âm thuộc hạ của tác hồn môn đánh xe vang lên bên ngoài xe.
“Hử? Là ai?” Hoàng Tố Yên thoáng nheo mắt lại, chẳng lẽ mới ra kinh thành đã bị cướp giữa đường?
“Là một nữ tử.”
Một người? Hoàng Tố Yên nghi ngờ chui ra khỏi xe ngựa. Nhìn thấy trước
mặt là một nữ tử áo lam gương mặt trong trẻo thanh tú, nàng cười, thì ra là nàng a!
“Oa! Uyển Tùy! Ngươi… Sao ngươi lại tới đây?” Hạ Vân từ phía
sau xe ngựa xuống, đã nhìn thấy một nữ tử áo lam chặn ở phía trước, sai
khi nàng thấy rõ đó là ai, chấn kinh vội vã nhảy lên phía trước một bước dài, liền chỉ vào nữ tử kia kêu to một tiếng.
“Hừ! ngươi có thể theo tiểu thư đi du ngoạn, ta thì không sao?” Nữ tử được gọi là Uyển Tùy hừ lạnh một tiếng, rất không tốt liếc mắt
nhìn Hạ Vân một cái, nàng ta bị ngốc sao? Ai lại đi hỏi vấn đề này!
“Ngươi…” Hạ Vân bị ánh mắt không đáng kia khiêu khích, lập tức
quên ngay việc mình chưa từng thắng Uyển Tùy trong chuyện này, bày ra tư thế, “Ngươi muốn đánh nhau phải không?”
“Được rồi, hai người các ngươi thôi đi, Uyển Tùy là ta gọi tới, có
nàng bên người, ta càng yên tâm hơn. Hạ Vân, ngươi an tĩnh một chút đi.” Hoàng Tố Yên buồn cười nhìn hai tên oan gia này. Các nàng vừa thấy mặt nhau đã ầm ĩ, không mệt mỏi sao?
“Hừ!” Uyển Tùy chính là rất thích tìm tất cả cơ hội để châm chọc Hạ Vân, “Đáng đời ngươi!”
“Ngươi…”
“Được rồi, hai ngươi muốn làm tốn thời gian đến ngày mai của ta tại đây sao? Nhanh lên xe, chúng ta đi!” Hoàng Tố Yên nói xong cũng không thèm để ý đến hai người vẫn còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, đi lên xe.
“Thê chủ, là ai vậy?” Lăng Y Hiên tò mò nhìn ta.
Để cho bọn họ gọi mình là thê chủ vì, thứ nhất vốn dĩ đó là sự thật hiển nhiên, thứ hai là ra ngoài rồi mà còn kêu bệ hạ thì không tốt. “Là thuộc hạ ta gọi tới.” Nhắm mắt lại, trong lòng Hoàng Tố Yên đang suy nghĩ một việc.
Trên xe ngựa một lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh âm cuồn cuộn của bánh xe…