Sáng sớm, khi Hoàng Tố Yên tỉnh lại, Nam Cung Hạo Nhiên vẫn đang ngủ say.
Cúi đầu hôn lên thái dương của hắn, nàng thuận tay lấy một bộ y phục đi
đến phòng tắm.
Ngày hôm qua, nàng qua đêm ở Tuyên Nhiên cung chắc hẳn toàn bộ hoàng
cung đều biết rồi?! Nàng cũng không phải chú ý nhiều, dù sao đây cũng là chuyện sớm hay muộn, trong hoàng cung không tranh quyền đoạt lợi, nàng
không tin! Nhưng mà, tranh thì cứ tranh đi! Chỉ cần không loạn là được,
nàng biết rõ với tính cách của Nhiên nhi cũng không làm được cái gì.
Thảnh thơi tắm rửa xong, Hoàng Tố Yên đi ra khỏi bể, bên ngoài một đám
người đã bưng đồ sẵn, mắt nhìn về phía long sàng, ừ, Nhiên nhi còn chưa
tỉnh, ngày hôm qua thật là mệt chết hắn.
Trầm mặc thay đổi y phục, Hoàng Tố Yên đi về hướng điện chính sự.
Chính Sự Điện…
“Vi thần có việc khởi tấu…”
“Chuẩn.”
Binh bộ thượng thư Thư Lương tiến lên một bước, khom người nói: “Gần đây có thám tử tới báo, Yên quốc đang chiêu mộ binh sĩ, không biết…” Cẩn thận liếc mắt nhìn biểu tình của nữ hoàng, tiếng nói của Thư Lương có chút không chắc chắn: “Không biết có phải hay không đang chuẩn bị chiến tranh.”
“Không biết? Bộ binh dưỡng nhiều thám tử như vậy dùng để làm gì?” Híp mắt lại, Hoàng Tố Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Thư Lương.
“Vi thần đáng chết! Lần này hoàng thất Yên quốc rất đồng lòng,
chuyện lớn như vậy tự nhiên một chút tin tức cũng không bị tiết lộ, thám tử bộ binh ở tại đó rất lâu mới biết được một ít tình hình.”
“Ngươi đang giải thích sao?” Giọng nói băng lãnh không thay đổi.
“Vi thần…” Thư Lương thân quỳ xuống, cúi đầu, thở mạnh cũng
không dám, trong lòng sợ hãi, nhưng cũng biết chuyện này không có lý do
giải thích.
“Chỉ một lần này.” Kỳ thực cũng không cần nghiêm khắc như thế,
nhưng mấy hôm trước nàng nghe nói viên quan chủ quản tình báo bộ binh tự nhiên say ngã ở thanh lâu, ba ngày rồi chưa về. Vừa hay nghe Tác Hồn
báo cáo, tên kia mặc dù đã say nhưng vẫn còn lý trí, kín miệng, cũng
không nói ra việc gì không đáng nói, nàng mới chỉ bãi quan của nàng để
xử trí, bằng không…
“Thời gian Trẫm không có ở đây, quá dễ dàng cho các ngươi phải không?” Dẫu là chỉ một câu cảm thán lại để cho tất cả đại thần ở đây chảy mồ hôi lạnh, đồng loạt quỳ xuống đất, hô to: “Thần có tội, thỉnh bệ hạ khai ân —— “
“Hừ! Binh bộ thượng thư, trẫm lệnh ngươi trong vòng năm ngày tra ra mục đích của Yên quốc tại sao đột nhiên tăng binh lính, bằng không… Đem đầu tới gặp!”
“Dạ, vi thần tuân chỉ.”
“Chư vị đại thần, triều chính cũng không phải là trò đùa, một chút sơ sẩy cũng không được!” Ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đảo quanh đại điện, tiếng nói Hoàng Tố Yên tuy nhẹ, nhưng tới tai của các đại thần lại giống như sấm sét.
“Vi thần tuân chỉ.” Lại một trận trả lời chỉnh tề, trong lòng mọi người đều có một cảm giác: lần này trở về, nữ hoàng đã thay đổi.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Vi… Vi thần có việc bẩm báo.” Lễ bộ thượng thư giống như vừa tỉnh lại sau “Sấm sét”, tiếng nói có chút run run.
“Chuẩn.” Nàng nhàn nhạt liếc mắt một cái, nữ nhân này thế nào mỗi ngày đều có việc để nói a!
“Khởi bẩm nữ hoàng bệ hạ, sứ giả Băng Ảnh quốc tới chơi.” Cúi đầu cung kính trả lời, nàng có cảm giác ánh mắt nữ hoàng rất áp lực.
“A?! Các nàng đoán chắc ta ngày hôm qua trở về?” Nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, Hoàng Tố Yên nhìn về phía tể tướng Lâm Nguyệt, nàng vừa vặn có chuyện muốn nói!
Tể tướng miệng mấp máy, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Hoàng Tố Yên nhíu mày, “Được rồi! Hôm nay để các nàng nghỉ ngơi một ngày. Lễ bộ thượng thư…”
“Có vi thần.”
“Ngươi ngày mai an bài một yến hội chiêu đãi một chút.”
“Vi thần tuân chỉ.”
“Bãi triều đi! Tể tướng đại nhân ở lại.”
“Chúng thần xin cáo lui!”
Chờ các đại thần đều đi ra, Hoàng Tố Yên nghiêng người dựa vào ghế rồng, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tể tướng, “Nói đi!”
“Vi thần… Aiz! Là việc có liên quan đến hoàng tử Băng Ảnh quốc.” Tể tướng do dự một chút, vẫn quyết định nói ra.
“Băng Mặc?” Nghi ngờ ngồi thẳng người, Hoàng Tố Yên trước mắt
hiện ra bóng dáng của người rất giống Thần. Có liên quan gì đến hắn? Và
sứ thần Băng Ảnh có liên quan gì?
“Dạ. Lần này Băng Ảnh quốc phái sứ thần đến là Nhân Viên Tuyết, là tân khoa trạng nguyên năm nay của Băng Ảnh. Nghe nói…”
“Nghe nói cái gì?” Ngữ khí dần dần trở nên lạnh, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
“Nghe nói… Băng Mặc hoàng tử và nữ tử này đã từng có một đoạn cảm tình.” Nói một hơi, tể tướng đột nhiên cảm thấy phía sau có chút lạnh, cười
khổ một cái, mình dù sao cũng có thể coi là nguyên lão hai triều, tự
nhiên bị ánh mắt nữ hoàng áp bách phải nói xong một câu thì mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng, nhớ tới Lễ bộ thượng thư, nàng bây giờ có chút bội phục
nàng ấy, bị ánh mắt bệ hạ áp bức mà còn có thể kiên trì nói hết câu, còn kiên trì lâu như vậy, thật lợi hại!
Không để ý tới tể tướng ở nơi đó hãy còn cảm khái, Hoàng Tố Yên trong
lòng hiện tại có điểm loạn. Đối với Băng Mặc có cảm tình sao? Chưa nói
tới; không cảm tình sao? Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng tổng
cảm giác được một điểm an tâm, nam tử băng lãnh như Thần kia…
“Được rồi, chuyện này trẫm biết, tể tướng cũng đi nghỉ ngơi đi!” Phất phất tay, Hoàng Tố Yên có chút mệt mỏi dùng tay chống trán.
“Dạ, vi thần xin cáo lui.”
Hoàng Tố Yên vỗ về nguyên giới trong tay, muốn tâm sự.
“Bệ hạ…” Một âm thanh rất nhỏ cắt ngang sự trầm tư của Hoàng Tố Yên.
“Chuyện gì?” Ngẩng đầu, nhìn người đứng ở cửa mà không dám đi vào.
“Hồi bệ hạ, đã đến giờ dùng bữa, xin hỏi bệ hạ có muốn truyền thiện không?“
Nhìn sắc trời, đã tới buổi trưa, đứng lên, “Bãi giá Tuyên Nhiên cung, ngự thiện bày ở chỗ ấy đi!”
“Dạ.”
Tuyên Nhiên cung…
“Nhiên nhi, đến, qua đây cùng nhau dùng đi!” Hoàng Tố Yên vừa
vào cửa liền thấy Nam Cung Hạo Nhiên dựa vào trên nhuyễn tháp xem sách,
liền vẫy tay để hắn qua đây cùng nhau dùng bữa.
Ngắm Nam Cung Hạo Nhiên có chút không tự nhiên, khóe miệng Hoàng Tố Yên cười sung sướng.
“Truyền đi!”
Rất nhanh, trên bàn bày hơn mười loại khác nhau, Hoàng Tố Yên đã bảo ngự thiện phòng giảm bớt, bằng không nữ hoàng và phi tử ăn chung, ít nhất
phải trên ba mươi món ăn.
Ngăn cản động tác người truyền thiện giúp nàng gắp thức ăn, Hoàng Tố Yên ưu nhã cầm lấy chiếc đũa, tinh tế nếm, thường thường gắp lấy một chút
thức ăn bỏ vào trong bát của Nam Cung Hạo Nhiên. Dần dần, trong bát Nam
Cung Hạo Nhiên nổi lên một núi nhỏ…
“Nhiên nhi, ngươi không ăn sao?” Cau mày, Hoàng Tố Yên nhìn Nam Cung Hạo Nhiên.
“Ách? Có ăn a!” Nghi ngờ trả lời, Nam Cung Hạo Nhiên theo tầm mắt của Hoàng Tố Yên nhìn vào bát trước mặt, a —— “Là yên gắp cho ta nhiều quá.”
“Phải không?”
Mấy phút qua đi, “Yên, ta no rồi, ngươi cứ từ từ ăn!” Nam Cung Hạo Nhiên nhẹ nhàng để đũa xuống.
“Ăn có nhiêu đó sao?” Kinh ngạc nhìn Nam Cung Hạo Nhiên trước mặt giống như không ăn được bao nhiêu, sắc mặt Hoàng Tố Yên hơi trầm xuống, “Ăn thêm một chút nữa đi!”
“Thế nhưng…”
“Muốn ta đút cho ngươi sao?” Nhíu mày, liếc Nam Cung Hạo Nhiên một cái.
“Ách, không cần.” Ngoan ngoãn lại bưng bát ăn lên, Nam Cung Hạo Nhiên nâng mắt len lén nhìn Hoàng Tố Yên, nàng đôi khi thực sự rất mạnh mẽ, rõ ràng là biểu tình điềm đạm! Mặc dù mình thật sự đã ăn no, nhưng
thấy nàng quan tâm mình như thế, trong lòng thực sự rất ngọt!
Liếc mắt một cái thì thấy Nam Cung Hạo Nhiên “Ngây ngô cười”, không cần
đoán cũng biết hắn đang suy nghĩ gì. Nàng có phải hay không không thể
làm cho mọi người có cảm giác an toàn, để cho bọn họ muốn tìm tình ý từ
trên người nàng?
Thật vất vả mới làm cho Nam Cung Hạo Nhiên ăn thêm một chút, Hoàng Tố Yên mới gọi người dọn đồ ăn xuống.
Đứng dậy, đối diện với Nam Cung Hạo Nhiên nói: “Nhiên nhi, nếu như thực sự khó chịu để người đỡ ngươi đi ngự hoa viên một chút, ta phải đi ngự thư phòng.”
“Dạ.” Ngọt ngào, miệng cười nở rộ.
Bị mê hoặc cúi đầu hôn trên môi hồng nộn của hắn, Hoàng Tố Yên lúc này
mới mỉm cười đi ra ngoài, chỉ để lại Nam Cung Hạo Nhiên ngượng ngùng đỏ
mặt.
Một lúc lâu, Nam Cung Hạo Nhiên mới phản ứng được “Lại bị chiếm tiện nghi”, chống đầu cười trộm.
“Thiếu gia —— “
Cười xoay người, “Chuyện gì?”
Người tới sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, “Ngài muốn bọn thuộc hạ tra một chút việc …”
“A.” Con ngươi hiên lên một ánh sáng phức tạp, Nam Cung Hạo
Nhiên nhìn về phía địa phương không biết tên ngoài cửa sổ, sắc mặt cũng
dần dần trở nên lãnh đạm, “Bọn họ có liên hệ sao?”
“Đúng vậy. Hơn nữa quan hệ rất không bình thường!” Cung kính
đem những gì chính mình tra được bẩm báo với Nam Cung Hạo Nhiên, người
tới lui về phía sau môt bước, lẳng lặng cúi đầu chờ chủ tử phân phó.
Suy nghĩ một hồi, Nam Cung Hạo Nhiên một lần nữa khôi phục tươi cười, “Ngươi đi xuống trước đi! Sự việc có tiến triển gì mới lại đến bẩm báo.”
“Dạ.” Nhảy người đi, biến mất ở ngoài cửa sổ.
Nam Cung Hạo Nhiên vẫn như trước tươi cười nhàn nhạt nhìn nhẫn ngọc trong tay, vẫn nhìn…