Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng

Chương 41: Dạ yến



Lễ bộ thượng thư đem yến tiệc lần này an bài và tiếp đãi tại Nguyên Đức cung _ là nơi chuyên môn dùng để cử hành cung yến. Chỉ huy một đám thị nhân vội vã bận rộn mà chuẩn bị cung yến, Lễ bộ thượng thư đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Này có để cho người sống hay không a! Trước đây thường xuyên có đoàn kịch đến để biểu diễn trong cung, không ngờ ngay thời khắc mấu chốt này không thể lên sân khấu, làm hại nàng chỉ có thể gấp gáp đi tìm đoàn kịch, đoàn kịch tốt cũng không dễ tìm như vậy a! Thật vất vả tìm được đoàn kịch hài lòng, thì đã qua một ngày, việc bố trí Nguyên Đức cung còn phải do chính mình trông coi, làm nàng vội đến muốn khổ bức a!

“Được rồi, ngươi qua bên kia xem một chút đi.” Tay chỉ một thị nhân, Lễ bộ thượng thư trong lòng vẫn không thể nào yên tâm với đoàn kịch mới mời kia được, dù sao yến hội lần này cũng không phải là chuyện nhỏ, việc này có quan hệ đến quốc thể của Hoàng Nguyệt quốc a! “Ngươi mau đi xem một chút bọn họ chuẩn bị xong chưa? Cũng không được làm sai chi tiết nào cho ta!”

“Dạ.”

Ngự thư phòng…

Thời gian yến tiệc bắt đầu còn nửa canh giờ nữa, Hoàng Tố Yên nhàn nhã ngồi dựa trên nhuyễn tháp, bên cạnh có một thân ảnh lục nhạt không ngừng đi tới đi lui…

“… Tiểu thư, tiểu thư, người rốt cuộc có đang nghe ta nói chuyện không a?” Bất mãn mân mê môi đỏ mọng, Hạ Vân tay chỉ Hoàng Tố Yên rất là tức giận.

“Có a!” Đầu cũng không thèm nâng, đáp. Hoàng Tố Yên tựa như chuyên tâm xem quyển sách trong tay, không chút nào để ý tới Hạ Vân bất mãn “Kêu gào”.

Hạ Vân cũng mặc kệ Hoàng Tố Yên không để ý tới, vẫn còn tiếp tục nói. Ai bảo nàng “Đã lâu” không thấy tiểu thư chứ? Nàng giờ muốn nói cho đã a! (Aqua: Chị Vân à, em cho chị thêm kg ớt để chị nói cho thỏa nhá.)

“Vân nhi, ngươi không có thuộc hạ sao? Thế nào mỗi lần đều là ngươi ‘Tự mình’ đến truyền tin vậy?” Ngữ khí nhàn nhạt, lại cường điệu hai chữ “Tự mình”, Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ buông quyển sách xuống.

Tùy tiện ngồi trên nhuyễn tháp, Hạ Vân mếu máo, “Ta chỉ là sợ các nàng báo cáo không được rõ ràng thôi mà! Ta nói không tốt hơn một chút sao? Nếu tiểu thư đột nhiên nhớ tới chuyện gì, có thể hỏi ta, ta hiểu biết hơn nhiều a!”

“Phải không?” Giương mắt liếc cái bộ mặt đang ủy khuất của Hạ Vân một cái, Hoàng Tố Yên chậm rãi đứng lên, cất quyển sách vào lại giá, “Có chuyện gì cứ nói đi!“

Âm thầm liếc mắt, Hạ Vân vô lực ghé vào trên nhuyễn tháp, “Tiểu thư, ngươi không thể để cho ta thần bí một chút sao?”

Quay đầu lại, liếc mắt nhìn nàng ta một cái, “Nói.”

“Được, được, ta nói.” kinh hãi ngồi dậy, “Là Ma cung bên kia có động tĩnh .”

“Nga ——” Cảm thấy hứng thú ngồi xuống, nhìn Hạ Vân, trước mắt hiện ra gương mặt quyến rũ nhưng che giấu sự mệt mỏi của Ma Dật.

“Đúng vậy! Gần đây nội bộ Ma cung hình như lục đục rất lớn, thậm chí còn có trưởng lão cấu kết cùng Âm giáo phương bắc, chọc cung chủ kia cực kì tức giận!” Hạ Vân càng nói càng hưng phấn, giống như mình cũng có mặt ở hiện trường. “Sau đó a…”

Tiến đến trước mặt Hoàng Tố Yên, tặc tặc cười, Hạ Vân làm bộ thần bí hỏi: “Tiểu thư, người đoán xem sau đó thế nào?”

“Sau đó? Sau đó hắn đem ta ra dọa cho đám trưởng lão kia kinh hãi.” Ngữ khí bình thản, mặt không biểu tình, Hoàng Tố Yên cười lạnh trong lòng, đám trưởng lão kia cũng không phải dạng người hiền hậu gì cho cam, Ma Dật ngươi…hà tất nhẫn bọn họ lâu như vậy sao?

“A?” Không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên, “Tiểu thư…sao người biết hay vậy?” (Aqua: chị Yên là ai chứ sao không biết được a*khinh bỉ*)

“Uyển Tùy không nói cho ngươi biết lần đến Ma cung đã phát sinh chuyện gì sao?” Hoàng Tố Yên nhìn nàng như vậy, không khỏi nhẹ cười ra tiếng.

“Trời ạ! Ta quá thất bại, thậm chí ngay cả chuyện này cũng nghĩ không ra!” Hạ Vân chán nản cúi đầu.

“Ừ, vì thế lúc trước ta mới không cho ngươi tiếp quản ám môn.” Không lưu tình chút nào mà đả kích, Hoàng Tố Yên đứng lên, phủi phủi bụi không hề có trên người, đến lúc nên tham gia yến hội rồi.

“A! Tiểu thư…” Cực lực hạ thanh âm xuống, Hạ Vân kỳ thực rất muốn tiếp quản ám môn, thế nhưng lúc đó chọn người, tiểu thư lại không cho, đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nàng đó nha!

“Được rồi, ngươi trở về đi! Trong lòng ngươi rất rõ nhược điểm của ngươi ở đâu mà!” Lắc lắc ống tay áo, Hoàng Tố Yên bước ra cửa phòng.

Nguyên đức cung…

Các đại thần đã lục tục tới, từng người chào hỏi, đây chính là thời gian cùng điều kiện tốt nhất để quang minh chính đại “Lập bang kết phái”! Ai lại không hảo hảo lợi dụng cho được?

“Sứ thần Băng Ảnh quốc đến ——” một âm nam cao kéo dài, đem tầm mắt của mọi người tập trung ở cửa đại điện. Nghe nói người tới lần này chính là đệ nhất tài nữ được Băng Ảnh quốc công nhận, mọi người đều có chút hiếu kỳ chờ xem phong thái của người này.

Chỉ thấy một hoàng y thiếu nữ cười mỉm đi tới cửa, da sáng hơn tuyết, hai mắt tựa một hồ nước trong, ở trên mặt mọi người chuyển mấy vòng, giữa đôi mày có một luồng thanh khí học thức mờ ảo.

Mọi người đều cảm thán, quả nhiên là một người thanh nhã a!

“Chắc hẳn vị này chính là Băng Ảnh sứ giả _ Ngôn Hinh, Ngôn đại nhân đi?” Trên mặt tể tướng không hề có biểu tình gì khác, chỉ là khách khí tiến lên nói. Nói cũng thật là, cả ngày đối diện với khuôn mặt tuyệt sắc của nữ hoàng, có nhìn nhiều mỹ nữ hơn nữa cũng không có cảm giác gì.

Các đại thần khác cũng rất nhanh kịp phản ứng, sôi nổi tiến lên một vài chỗ chào hỏi.

“Chào các vị đại nhân!” Lễ phép cung kính khom người, Ngôn Hinh nhìn thượng vị, trên mặt lộ ra chút thất vọng.

Tể tướng đều thu tất cả phản ứng của nàng vào trong mắt, âm thầm lắc lắc đầu, người thiếu nữ này a, chính là thanh niên, một chút kiên nhẫn cũng không có, hi vọng lần này nàng ta đến sẽ không gây nên sóng gió gì trong hậu cung Hoàng Nguyệt quốc a!

Nhớ tới ánh mắt lạnh như băng của nữ hoàng, aiz…

“Nữ hoàng bệ hạ giá giá đáo…”

“Chúng thần bái kiến nữ hoàng!”

“Chúng ái khanh bình thân!” Hoàng Tố Yên nhìn chung quanh bốn phía một chút.

“Đây là yến hội tiếp đãi sứ thần Băng Ảnh quốc, tất cả mọi người không cần đa lễ!”

“Tạ bệ hạ…“

Tất cả ngồi xuống.

“Băng Ảnh quốc sứ thần Ngôn Hinh tham kiến nữ hoàng bệ hạ.” Cung kính hành lễ, Ngôn Hinh len lén quan sát nữ hoàng ngồi ở thượng vị. Ở quốc nội đã từng nghe nói nữ hoàng Hoàng Nguyệt quốc tuyệt thế vô song, mỹ mạo, văn võ song toàn, nói thật lần này nàng tới ngoại trừ vì hắn ra, chính là muốn kiến thức một chút phong thái nữ hoàng Hoàng Nguyệt quốc.

Đồng thời khi Ngôn Hinh quan sát, Hoàng Tố Yên cũng đang đánh giá nàng, đúng là một mỹ nhân hiếm có, thế nhưng giữa gương mặt kia che giấu sự cao ngạo lại làm cho nàng nhíu mày.

“Ừ, Ngôn đại nhân không cần đa lễ. Mời ngồi vào đi!” Hoàng Tố Yên nhàn nhạt chỉ chỉ vị trí bên cạnh, “Tể tướng, tuyên bố yến hội bắt đầu đi!”

“Vâng.” Tể tướng đứng lên, tuyên bố với tất cả mọi cười: “Yến hội bắt đầu…”

Nhạc lên, vũ cơ ra…

Nhìn trên đài các nam thiên kiều bá mị uốn éo vòng eo, mắt Hoàng Tố Yên hơi nheo lại, có chút không đành lòng hành hạ thị giác a! Mặc dù ở thế giới nữ tôn ngây người lâu như vậy, cũng tiếp thu nam tử nơi này rất nhu nhược, nhưng nhìn thấy cảnh này nàng vẫn không quen. Cúi đầu tránh đi những vũ cơ cùng tầm mắt của họ, nên cũng không thấy được trên đài, một vũ cơ trong mắt chợt lóe lên hàn quang…

Liếc xuống dưới đài bộ dáng mọi người như mê như say, Hoàng Tố Yên ở trong lòng hừ lạnh một tiếng. Đột nhiên cảm giác được một tầm mắt tìm tòi nghiên cứu mang theo chút lo lắng, Hoàng Tố Yên không cần nhìn cũng biết là ai. Thật thiếu kiên nhẫn a!

Không biết lần này Băng Ảnh quốc sao có thể phái người như vậy đi sứ? Chẳng lẽ thực sự như Tác Hồn báo cáo như vậy…Trong con ngươi tinh quang hiện ra, trong nháy mắt thu lại. Mà không quản trong lòng thế nào thiên chuyển bách hồi, Hoàng Tố Yên trên mặt vẫn lãnh lãnh đạm đạm, không lộ ra chút tình tự nào.

“Bệ hạ…” Nhỏ giọng hô một tiếng, trên mặt Ngôn Hinh có một điểm lo lắng.

“Ngôn đại nhân có chuyện gì muốn nói sao?” Nhàn nhã đem chén rượu kề tới trước môi, tinh tế thưởng thức, Hoàng Tố Yên đối với việc kêu khẽ của Ngôn Hinh có vẻ thờ ơ.

“Ta…thần, muốn hỏi, vì sao hôm nay không thấy Băng Ảnh quốc hoàng tử điện hạ dự tiệc.”

“Hoàng tử điện hạ Băng Ảnh quốc?”

Dường như chỉ là đơn thuần lặp lại, Hoàng Tố Yên lãnh đạm nhìn chằm chằm Ngôn Hinh: “Nơi đây của Trẫm không có ai là Băng Ảnh quốc hoàng tử điện hạ a!”

“Ách? Ta là nói Băng Mặc…điện hạ.” Thốt ra tên Băng Mặc, Ngôn Hinh lập tức ý thức được sai lầm, ngay sau đó ở phía sau bỏ thêm hai chữ “Điện hạ”.

“Hừ! Băng Mặc? Hắn là phi tử hậu cung của trẫm, sao lại gọi là ‘Điện hạ’?” Trong nháy mắt ngữ khí nghiêm khắc làm Ngôn Hinh hoảng sợ.

Chú ý tới Hoàng Tố Yên sắc mặt băng lãnh, lập tức phản ứng lại, vội quỳ xuống nói: “Nữ hoàng bệ hạ thứ tội, ngoại thần không hề có ý khinh nhờn.” Lời tuy nói ra, nhưng giữa đôi mày kia thể hiện sự không cam lòng, làm sao có thể lừa gạt được Hoàng Tố Yên?

“Hừ” một tiếng, Hoàng Tố Yên cũng không miễn lễ, chỉ là nâng chén rượu nhìn nàng cười lạnh.

Sự chú ý của mọi người lập tức đều bị hấp dẫn tới, sôi nổi ở trong lòng suy đoán Ngôn đại nhân này rốt cuộc đã nói cái gì, mà làm cho nữ hoàng bệ hạ sinh khí. Nhưng trên mặt vẫn đều cố gắng không dám nhìn bên này.

Đột nhiên vũ cơ đang nhảy ở giữa đài vận công khắp toàn thân, bỗng nhiên bay lên, trên không trung liền bắn mấy cây độc châm đánh hướng Hoàng Tố Yên, người đã tức khắc tiến lên, rút ra kiếm ở thắt lưng huy đến.

Mọi chuyện hết thảy đều phát sinh quá đột nhiên, mọi người còn chưa kịp phản ứng, người kia đã bay đến trước mặt Hoàng Tố Yên.

Bản năng một võ giả giúp cho Hoàng Tố Yên tránh khỏi mấy cây độc châm, thấy có mấy người cầm kiếm đánh về phía chính mình, nàng không nói hai lời rút nhuyễn kiếm ra đánh trả.

Những người kia hiển nhiên là được nghiêm chỉnh huấn luyện, xuất thủ, phối hợp ăn ý. Đương nhiên Hoàng Tố Yên cũng không phải chỉ bằng vào mấy người này là có thể đánh bại. Có chút dễ dàng ứng phó mấy người công kích, Hoàng Tố Yên còn không thèm quan sát phản ứng của mọi người ở đây. Ừm, trên mặt đại bộ phận mọi người ở đây đều khiếp sợ cùng lo lắng, còn trên mặt tể tướng là yên tâm, yên tâm? Bà ấy có lòng tin đối với mình như vậy sao?

Hoàng tỷ…biểu tình phức tạp, trong nhất thời nàng cũng không rõ, vậy tạm gác lại sau này sẽ nghiên cứu tiếp! Ngôn Hinh…không phải chỉ thị của nàng ta, từ biểu tình khiếp sợ của nàng ta có thể thấy được, về phần khiếp sợ tại sao trong cung yến lại có thích khách, hay là khiếp sợ thân thủ của nàng thì không biết rồi!

Mặc dù Hoàng Tố Yên tâm tư chuyển đến chuyển đi mấy lần, nhưng trên thực tế bất quá cũng chỉ qua mấy phút mà thôi. Thu kiếm, hơi chút sửa sang lại hoàng bào, Hoàng Tố Yên nhìn cũng không nhìn thân ảnh trên mặt đất lấy một cái, một lần nữa ngồi trở lại hoàng tọa, đối với thị vệ mới phản ứng được, nói: “Dẫn đi, các ngươi mau đi lĩnh phạt!” Liền không lên tiếng nữa.

“Vi thần tội đáng chết vạn lần.” Lễ bộ thượng thư run run rẩy rẩy té trên mặt đất.

Tầm mắt băng lãnh đảo qua nàng, Hoàng Tố Yên nhẹ gõ bàn, lạnh lùng nói: “Trẫm nhớ đã từng nói, muốn ngươi lần sau không được viện cớ này nữa?”

“Vâng…” Thân thể run lợi hại hơn.

“Kéo xuống đánh ba mươi đại bản, bãi miễn chức quan!”

“Tạ nữ hoàng bệ hạ khai ân.” Nước mắt chảy ra, Lễ bộ thượng thư biết đây đã là mức xử phạt nhẹ nhất. Suy sụp tinh thần tùy ý thị vệ đem nàng lôi xuống.

Lúc này tể tướng đi tới, cung kính hành lễ, “Bệ hạ, bọn họ đều chết hết!” Trong lời nói có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ bệ hạ không để lại một người sống để tra hỏi sao?

Liếc mắt một thi thể trên đất, “Không cần, bọn họ là tử sĩ, hỏi không ra được gì đâu!”

“Ngôn đại nhân còn muốn quỳ sao?” Quay đầu lại, cười như không cười nhìn Ngôn Hinh.

“Ách, không muốn.” Vô ý thức trả lời, sau khi nói xong thì mồ hôi lạnh túa ròng ròng, hành động vừa nãy của nàng có thể xem như là vô lễ. Mắt thấy thân thủ vừa nãy của nữ hoàng vô cùng lãnh khốc, Ngôn Hinh bây giờ đối với việc chính mình khi nãy chọc giận nàng mà hối hận không thôi.

Chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái, Hoàng Tố Yên nhàn nhạt nâng nâng tay, “Vậy bắt đầu đi!” Đứng dậy, nói câu “Tán.“

Liền đi.

Lưu lại một đống người khiếp sợ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.