Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Chương 106-124



Chương 106: Thật nhiều sư muội


--Sư muội líu ríu chuyện đại sư huynh--


Tốc độ dùng thần thức truyền âm của Kim đan tu sĩ phải nói là cực nhanh, Từ Tử Thanh theo lời sư tôn ngồi phía bên trái, vẻ mặt tò mò nhìn ra ngoài cửa. Lúc nãy hắn một lòng theo Vân sư huynh vào bái kiến sư tôn tương lai, nên cũng không để ý đến dáng vẻ của các sư muội.


Không bao lâu thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhưng đi đến được cửa lại dừng lại không dám bước vào.


Khâu Ha chân nhân cười 'ha ha', cất cao giọng nói: "Các nha đầu vào phòng đi, đại sư huynh của các con đi rồi!"


Từ Tử Thanh rốt cuộc buồn cười, quay đầu qua một bên, nhịn xuống xúc động cười ra tiếng, ngồi nghiêm túc lại.


Lúc này, tiếng chân ngoài cửa lại vang lên, một luồng gió thơm mát thổi vào, lại có tiếng chỉnh sửa quần áo sột soạt, xem ra có không ít người đến. Quả nhiên, cửa gỗ bị đẩy ra, tám cô gái váy dài thướt tha bước vào. Tám cô đều vô cùng xinh đẹp, lại vì là tu sĩ, nhan sắc không già, dáng người uyển chuyển, tư thế yểu điệu, lại diện những bộ váy sáng màu nhưng không mất lịch sự lại đằm thắm, trông tám cô càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.


Khâu Ha chân nhân cười ha hả nhìn các cô gái, nói: "Vị này là đệ tử thân truyền vi sư mới thu, tên là Từ Tử Thanh. Các con mau qua gặp nhị sư huynh đi."


Các cô gái nghe vậy liền cúi đầu dịu dàng nói: "Ra mắt nhị sư huynh..."


Từ Tử Thanh có bao giờ gặp qua tình huống như vậy chứ? Thấy trước mặt bỗng xuất hiện rất nhiều cô gái, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt vì màu sắc sặc sỡ, cũng không nhận ra ai là ai, đành đứng dậy cười ôn hòa nói: "Các vị sư muội hữu lễ."


Các cô gái liếc nhìn nhau, đều tươi cười rạng rỡ, đồng loạt tiến lên, mở miệng nói:


"Tiểu muội Phương Nhi Chu, nhị sư huynh hữu lễ..."


"Tiểu muội Sầm Thiến Nhi, nhờ nhị sư huynh chỉ giáo nhiều hơn!"


"Tiểu muội Lang Uyển, xin chào nhị sư huynh..."


"Tiểu muội Kỳ Mạn Mạn, sau này phải nhờ nhị sư huynh giúp đỡ nhiều hơn rồi..."


"Tiểu muội Trần Diệu Đồng, lần đầu gặp nhị sư huynh...."


"Tiểu muội Công Dã Tích...."


"Tiểu muội Tô Huệ Văn...."


"Tiểu muội Thiệu Nghi...."


Lập tức oanh thanh yến ngữ vang lên bên tai, các sư muội đều rất thân thiện, nhưng Từ Tử Thanh lại cảm thấy các giọng nói đan xen vào nhau kia tựa hồ cũng không có ý tốt gì. Hắn đáp lại ai cũng cảm thấy không ổn, quả thật là đầu choáng mắt hoa, thật sự tiêu thụ không nổi nha. Bỗng nhiên, một cô gái yêu kiều thấy Từ Tử Thanh hiền lành như vậy, càng cảm thấy hắn dễ gần, nên tiến lên thêm vài bước. Còn Từ Tử Thanh thấy vậy thì bị dọa sợ, lập tức lùi về sau.


Khâu Ha chân nhân xem diễn xem đến vui vẻ, cho đến khi một cô gái mặc váy tím xinh đẹp muốn kéo tay áo Từ Tử Thanh mới lên tiếng ngăn cản: "Đừng xem nhị sư huynh các con hiền lành mà ức hiếp, có vẻ sư muội chút nào!"


Các cô gái lúc này mới lùi về, nhưng thấy sư huynh đứng bên kia vẫn ngại ngùng, các cô lại nhịn không được cười ha ha.


Từ Tử Thanh thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn về phía sư tôn, trong mắt sư tôn lộ vẻ trêu ghẹo, lại nhìn các sư muội.... các sư muội đều cười tươi rạng rỡ. Cảnh tượng này thật đúng là... không biết nên cười hay nên bất đắc dĩ nữa.


Chờ các sư muội đều đứng nghiêm túc quy củ, hắn lại nhìn các nàng, lúc nãy mới xem rõ dung mạo từng người. Tám cô mỗi cô mặc một kiểu khác nhau, có váy nhu, váy la, váy nguyệt hoa, váy lưu tiên, váy lưu vân*, màu sắc khác nhau, dáng vẻ khác nhau, các cô đều có vẻ rất biết ăn mặc. Lại xem dung mạo các nàng, có người dịu dàng, có người đằm thắm, có người quyến rũ, cũng có người đáng yêu hoạt bát. Tóm lại là mỗi người mỗi kiểu, không ai giống ai.


Chẳng qua đẹp thì rất đẹp, nhưng các nàng chưa ai Trúc cơ cả. Nếu nói về tuổi tác thì các nàng lớn hơn Từ Tử Thanh, nhưng nếu nói về tu vi thì các nàng thấp hơn, xem ra tám cô gái tư chất cũng chỉ ở mức bình thường thôi. Từ Tử Thanh nhìn qua một lượt, trong lòng cảm thán. Sư tôn lại có thể tìm được tám cô gái dung nhan tuyệt sắc, phong cách khác nhau như thế này quả nhiên là hao hết công sức vì Vân sư huynh.


Nghĩ nghĩ, hắn lại mở tay ra, trong lòng bàn tay liền xuất tám túi làm bằng lá cây: "Lúc trước không chuẩn bị, chỉ có mấy thứ này coi như lễ mọn gặp mặt, mong các vị sư muội không chê."


Đây là đại thế giới, dù linh thảo trong nhẫn trữ vật của Từ Tử Thanh rất nhiều, năm cũng lâu, phẩm chất cũng là thượng đẳng, nhưng đại thế giới rộng lớn mênh mông, thứ gì cũng có, hắn cũng không biết linh thảo của mình ở đây được xếp ở hạng nào nữa. Cho nên dù hắn chọn loại linh thảo tương đối trân quý, cũng trên ba ngàn năm, nhưng cũng chỉ dám coi là "lễ mọn" thôi.


Tám cô gái thấy vậy, đều cùng nhìn về phía Khâu Ha chân nhân, thấy ông cười không nói gì, các nàng lập tức vui mừng, từng người một nhận quà. Các nàng cũng không khách khí, đều mở túi ra ngay, thấy bên trong đều là linh thảo thượng phẩm phù hợp với thuộc tính của mình, ai nấy đều cười cảm thêm rạng rỡ, tranh nhau nói cảm ơn.


"Nhị sư huynh đúng là người tốt!"


"Đa tạ nhị sư huynh!"


"Linh thảo lâu năm như vậy, quả là hiếm thấy!"


"Lễ gặp mặt của nhị sư huynh, tiểu muội xấu hổ xin nhận...."


"Nhị sư huynh...."


Thì ra là đại thế giới tuy có rất nhiều linh thảo phẩm chất tốt, nhưng những linh thảo này cũng không đến phiên các đệ tử ký danh chưa Trúc cơ như các nàng nhận được. Vì vậy khi Từ Tử Thanh lấy ra linh thảo lâu năm và phẩm chất tốt tặng các nàng, đối với các nàng mà nói thì đây đúng là thứ cực tốt. Huống chi còn phù hợp với thuộc tính của mỗi người các nàng nữa, các nàng sao có thể không vui vẻ được cơ chứ? Khi nhìn Từ Tử Thanh thì càng cảm thấy hắn dịu dàng dễ thân, trong lòng cũng càng thêm kính yêu vị sư huynh này.


Còn Từ Tử Thanh thấy các sư muội biểu hiện thích nhứ vậy, cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng có chút ấm áp. Dù sao thì vật mình tặng được người khác thật lòng yêu thích thì bản thân mình cũng sẽ vui vẻ.


Các đệ tử nữa tay cầm linh thảo không chịu buông, Từ Tử Thanh nhìn cũng rất vui vẻ. Khâu Ha chân nhân thấy sư huynh sư muội ở chung với nhau hòa hợp, ánh mắt cũng trở nên ấm áp hơn: "Tử Thanh đã bái ta làm thầy, tự nhiên là phải ở lại Tiểu Trúc Phong. Căn nhà gỗ này là chỗ ở của vi sư, các sư muội con thì ở chung trong một căn nhà cách đây một cây cầu, còn đại sư huynh của con vì muốn tu tập kiếm đạo nên một mình ở trên đỉnh núi. Không biết Tử Thanh muốn ở chỗ nào?"


Từ Tử Thanh nghĩ nghĩ, rồi nói: "Các sư muội đang ở độ tuổi thanh xuân, sư tôn là trưởng bối ở gần cũng không sao, nhưng con là nam tử, không thể ở chung một động với các sư muội được. Con sẽ đến đỉnh núi làm hàng xóm với Vân sư huynh."


Hắn vừa nói xong thì trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Các sư muội lúc nãy còn vui vẻ nói cười, sau khi nghe xong lời này thì sắc mặt ai cũng trắng bệch lại.


Một cô gái có khuôn mặt thon dài tên "Kỳ Mạn Mạn" lá gan lớn chút, tính tình cũng nóng vội. Nàng có ấn tượng rất tốt với vị sư huynh mới tới này, nghe vậy thì lập tức lên tiếng: "Nhị sư huynh hay là, hay là đừng ở đỉnh núi!"


Từ Tử Thanh ngẩn ra. Thấy cô gái tên Kỳ Mạn Mạn lên tiếng, các sư muội còn lại đều nhao nhao khuyên hắn đừng đi.


Cô gái mặc y thường hồng yên tên Sầm Thiến Nhi nói: "Chỗ ở của đại.... đại sư huynh, nhị sư huynh đến sống chung, sợ là không ổn!"


Lại thêm cô gái tên Lang Uyển tính tình hoạt bát nói: "Đỉnh núi rét lạnh, nhị sư huynh ôn hòa như vậy, đừng lên đó chịu khổ!"


Và cả cô gái tên Trần Diệu Đồng lúc trước muốn kéo tay áo của hắn cũng dậm chân nói: "Nhị sư huynh muốn lên sống chung với đại sư huynh, lỡ như có chuyện gì.... Ai nha nhị sư huynh, các muội không gạt huynh đâu!"


Các sư muội khác cũng lập tức khuyên can không nên lên đỉnh núi.


"Đại sư huynh tu tập một công pháp rất đáng sợ, vừa liếc nhìn một cái thì thần hồn đã dao động rồi!"


"Đại sư huynh tính tình khó ở chung, nhị sư huynh đừng tự chuốc khổ vào mình...."


"Đại sư huynh sát tính rất nặng, nhị sư huynh...."


"Nhị sư huynh tuy là nam tử, nhưng cũng là sư huynh của các muội, chỉ cần ở xa một chút là được! Tiên đồ của nhị sư huynh vẫn còn rất dài, đừng lấy tính mạng của mình ra đánh cược nha...."


Cứ như vậy ngươi một câu ta một câu, lại nói Vân Liệt giống như là thú dữ hay là lũ lụt vậy. Xem ra.... các sư muội đều sợ Đại sư huynh của các nàng sợ đến tận xương tủy rồi!


Từ Tử Thanh lúc này mới biết, Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo trong lòng người đời là đạo đáng sợ như thế nào, cho dù là đồng môn cũng sợ hãi không dám đến gần. Hắn tự nhiên là chưa từng sợ qua Vân Liệt, bây giờ nghe các sư muội khuyên bảo như vậy, trong lòng cũng không cấm thở dài vài hơi.


Khẽ lắc đầu, Từ Tử Thanh lên tiếng ngăn lại: "Cảm ơn các sư muội đã quan tâm, tuy nói kiếm đạo Vân sư huynh tu tập rất đáng sợ, nhưng con người Vân sư huynh lại rất tốt, các sư muội không cần phải như thế...."


Nghe nhị sư huynh nói như vậy, các nàng đều mở to hai mắt.


Khâu Ha chân nhân thấy vậy liền cười đáp: "Nhị sư huynh các con là do Vân nhi đề cử đến bái sư tôn đấy. Trước đó, hai người họ cũng là bạn tốt tri kỷ của nhau rồi, nếu sống chung một nhà cũng không gây trở ngại gì. Vân nhi chắc cũng sẽ đồng ý thôi."


Các cô nghe vậy liền hoảng sợ, Công Dã Tích là người nhạy bén, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ kiếm đạo của đại sư huynh có tiến triển rồi sao?"


Tu vi của đại sư huynh là đỉnh Hóa nguyên kỳ, đây cũng là bình cảnh lớn nhất của Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo, nếu nhị sư huynh là bạn tốt của đại sư huynh, đây không phải chính là nói đại sư huynh đạt được cơ hội tăng tiến tu vi của mình sao!


Thiệu Nghi nghe hỏi cũng run giọng nói: "Chẳng lẽ đại sư huynh thật sự đột phá được cửa này?"


Vài nữ tu còn lại dù sợ hãi Vân Liệt, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ chờ mong, nhìn về phía Khâu Ha chân nhân chờ giải đáp.


Khâu Ha chân nhân mỉm cười gật đầu: "Vân nhi đúng là tìm được cơ hội đột phá, là nhờ có nhị sư huynh các con giúp đỡ đấy."


Các nữ tu nhìn về phía Từ Tử Thanh, trong mắt ngoại trừ gần gữi, còn có vẻ khâm phục nữa.


Thấy các nữ đệ tử đều không còn ý kiến, Khâu Ha chân nhân cũng quyết định: "Nếu đã như vậy thì Tử Thanh sẽ đến đỉnh núi ở chung với Vân nhi. Tử Thanh thuộc tính là mộc, nếu muốn mở động phủ, cũng không tiện tay lắm, con có thể nhờ Vân nhi giúp con."


Từ Tử Thanh mỉm cười đáp: "Sư tôn yên tâm." Hắn kỳ thật cũng không phải rất muốn ở đỉnh núi, chỉ là không thể ở chung với các sư muội được. Nếu Vân sư huynh cảm thấy không tiện, hắn có thể dọn xuống chút là được, cũng không trở ngại gì.


Cứ thế, chỗ ở của Từ Tử Thanh đã xong, chuyện tiếp theo đó là đi lên mở động phủ, vào động bắt đầu sinh hoạt là được. Nhưng chính lúc này, bỗng nhiên có một luồng khí lạnh truyền vào. Nhiệt độ trong phòng lập tức rớt xuống mấy độ, thoáng chốc cả phòng như một hầm băng. Nhiệt độ đang không ngừng giảm nhanh xuống. Một luồng sát niệm cực kỳ mãnh liệt phủ xuống, giống như có một đôi mắt lạnh lẽo ở giữa không trung lướt nhìn qua, khiến các nữ tu đều cảm thấy lạnh đến tận đáy lòng. Áp lực nặng nề khiến các nàng không thể đứng vững, nếu không phải đang nâng đỡ nhau thì các nàng đều là quỳ rạp xuống đất rồi! Còn Từ Tử Thanh thì cảm giác như bị người nhìn thấu ngũ tạng lục phủ. Tuy chỉ là một cái chớp mắt nhưng cũng đủ để hắn sợ hãi không thôi.


Khâu Ha chân nhân cũng đứng dậy, cười mắng: "Hỗn tiểu tử, không ngờ lại đột phá Kim đan vào lúc này!" Ông lập tức phóng ra một lồng bảo vệ, đưa các nữ đệ tử vào trong, rồi chạy mau ra ngoài, cũng không quên nhắc nhở: "Tử Thanh, mau theo ta ra ngoài!"


-----


Chương 107: Vân Liệt kết đan


--Nhất tình dẫn thất tình, kiếm ý trảm tâm ma--


Từ Tử Thanh cả kinh, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã bị Khâu Ha chân nhân dẫn theo bay ra ngoài. Đầu hắn hoạt động cấp tốc, lại nhớ đến uy áp lúc nãy hắn cảm nhận được đúng là rất giống với hơi thở của Vân sư huynh. Nhưng thiên hồn của Vân sư huynh vừa trở về cơ thể thì đã Kết đan rồi sao!


Hai người bay rất nhanh, phong cảnh hai bên đường cũng nhanh chóng lùi về sau. Các sư muội ở trong lồng bảo vệ của Khâu Ha chân nhân thì mặt mũi trắng bệch. Trong chớp mắt đã bay ra xa động, Khâu Ha chân nhân vẫn chưa dừng lại, sau khi bay ra khỏi Tiểu Trúc Phong mới phóng ra một dài lụa cẩm lăng dài. Cẩm lăng ở giữa không trung phóng to ra, tạo thành một tầng mây bằng phẳng. Khâu Ha chân nhân và Từ Tử Thanh đứng trên cẩm lăng, cẩm lăng lại nhanh chóng lùi về sau mấy trượng mới thoáng dừng lại. Lúc này, Tiểu Trúc Phong cũng đã sinh ra biến hóa lớn!


Một luồng ý thức kiếm đạo hào hùng từ đỉnh núi tràn xuống, bao phủ lấy cả tòa Tiểu Trúc Phong, khiến cho ngọn núi vốn xanh tươi ấm áp ngay phút chốc bị hàn băng đông lại, chớp mắt đã mất đi sắc thái ban đầu. Sát ý lạnh như băng lấy ngọn núi làm trung tâm, nhanh chóng như sóng biển lan tràn ra bốn phía! Trên đỉnh núi, một luồng sát niệm cực mạnh phóng lên cao, như một thanh kiếm khổng lồ đâm thủng tầng mây! Trong luồng sát niệm ấy có ý giết chóc vô tận, có sự vô tình lạnh như băng, cực kỳ đáng sợ. Chúng ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành một luồng ý chí huyền ảo, sau đó luồng ý chí ấy nhanh chóng lớn mạnh, trở nên kiên cường bất khuất, hoàn toàn không lẫn tạp chất, giống như bản chất mạnh mẽ của kiếm ý vậy!


Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo! Vô Tình Sát Lục Kiếm Ý!


Kiếm ý cực mạnh ấy phong ra kiếm áp mênh mông của nó, giống như hồng thủy càn quét ra bốn phía. Sát khí lan tràn ra xung quanh, những nơi nó đi qua, vạn vật đều bị sát ý đóng băng, một khi đụng vào, kiếm khí vô tình sẽ càn quét sát thương con người! Những nơi lân cận Tiểu Trúc Phong đều bị đóng băng, nhưng sát ý vẫn tiếp tục lan tràn ra xa hơn. Mấy tòa tiểu phong ở gần cũng bị ảnh hưởng, không bao lâu đã có sương trắng bắt đầu ngưng tụ lại.


Đúng lúc này, vài luồng sáng rực rỡ đủ màu từ các tiểu phong đầu bay ra, thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ ngọn núi, tạo thành một cái lồng sáng bảo vệ cho ngọn núi nhỏ. Khi Vô Tình Sát Lục Kiếm Ý đi qua, màn hào quang sẽ bị đông lại, phát ra tiếng 'ca ca', trên màn hào quang cũng dần dần hiện lên vết nứt, như muốn nứt ra vậy.


Vô Tình Sát Lục Kiếm Ý càng đi càng xa, mọi vật trong phạm vi trăm dặm đều bị đông lại, dần dần xuất hiện từng mảng tuyết trắng xinh đẹp! Vì tránh bị kiếm ý ảnh hưởng, các đệ tử của các tiểu phong gần đó đều nhanh chóng lùi vào trong màn hào quang, vận chuyển chân nguyên chống đỡ, không dám ra ngoài màn hào quang một bước!


Từ Tử Thanh ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy lòng mình đang rung động. Luồng kiếm ý phóng lên cao như trụ trời ấy thế nhưng lại là dáng hình của Vô Tình Sát Lục Kiếm Ý của Vân sư huynh. Rất bá đạo! Rất mạnh mẽ!


Khâu Ha chân nhân cũng vẫy tay tạo một màn hào quang bao phủ toàn bộ dải lụa cẩm lăng, sau đó mới thả tám đệ tử nữ ra. Các nàng đỡ nhau, khó khăn lắm mới đứng vững, nhưng khi nhìn thấy kiếm ý khôn cùng ngoài màn hào quang, sắc mặt lại lần nữa trắng bệch. Mặc dù đã qua hơn mười năm, nhưng các nàng vẫn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên lên đỉnh núi bị kiếm ý tấn công, lần đó suýt nữa thì đã làm thần hồn các nàng dao động tổn thương. Bây giờ nhìn cảnh tượng hùng vĩ như vậy, cảm thấy lần này còn mạnh hơn gấp trăm lần so với cảnh trong trí nhớ, các nàng sao có thể không kinh hồn táng đảm được cơ chứ!


Các tòa tiểu phong đầu đều đang mạnh mẽ chống cự lại sát ý xâm nhập, đột nhiên từ một tòa tiểu phong đầu có một bóng người phóng ra. Bóng người bay nhanh như điện, sau khi đi ra khỏi màn hào quang thì nhanh chóng tạo vài cái dấu tay, liên tục phóng ánh sáng xuống tòa tiểu phong phía sau. Sau khi màn hào quang tăng lên thêm một tầng mới nhanh chóng dùng độn thuật đến gần chỗ Khâu Ha chân nhân, nói: "Khâu lão nhân, mau mở cấm chế cho ta vào!"


Khâu Ha chân nhân quay đầu lại nhìn người nọ, lắc đầu cười nói: "Biết ngay lão quái nhà ngươi sẽ tới mà!" Ông nói xong cũng nâng tay mở ra một lỗ trên màn hào quang, chờ người nọ vào mới đóng lại.


Người tới là một lão đầu nhi, tuổi tác gần giống Khâu Ha chân nhân, nhưng dáng người lại có vẻ gầy gò, chiều cao cũng thấp hơn chút. Tướng mạo người nọ nghiêng về phía thon gầy, nhưng vẻ mặt lại rất quái dị, vừa vào đã nói: "Khâu lão nhân, sát tinh nhà ông kết đan à?"


Khâu Ha chân


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.