Chương 166: Đại bỉ ⑬
---Lý sư huynh chịu chi tới vậy, sư đệ ta từ chối chẳng phải bất kính sao---
Từ Tử Thanh có thể dễ dàng phá giải đòn tấn công của Lý Tài khiến cho mọi người dưới võ đài thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy ở ngoài võ đài chừng mười trượng, trong đám người có hai tu sĩ tuấn tú cao gầy, một người hồng y như lửa, một người tử sam xinh đẹp đang đứng nhìn trận đấu diễn ra. Trong đó người thấp hơn có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mắt sáng lấp lánh, mái tóc đen dài mềm mại tung bay theo gió, thoạt nhìn rất tinh thần kiêu ngạo. Còn người chắp tay đứng bên cạnh thì có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh lùng, như là từ tuyết sinh ra vậy, hoàn toàn không có độ ấm. Điều đặc biệt là ở mi tâm người này có khắc hoa văn lửa, bên trong như ẩn chứa ngọn lửa khôn cùng, nóng cháy bức người, có vẻ như rất không hòa hợp với dung mạo lạnh như tuyết kia, nhưng nhìn lại thì cảm thấy vô cùng tự nhiên. Hai người đều là nhân vật có khí chất dung mạo tốt nhất, chỉ không biết vì sao lại giấu mình trong đám người, không hề bị phát hiện, như muốn che giấu gì đó.
Người thở phào nhẹ nhõm ban nãy chính là thiếu niên đỏ như lửa. Thanh niên lạnh như tuyết thấy vậy, liền nói: "Đệ muốn đến xem bạn cũ, bây giờ thấy rồi đã yên tâm chưa?"
Thiếu niên cười nói: "Nhiều ngày không gặp, bản lãnh Tử Thanh huynh lại tăng lên, hại đệ lo lắng vô ích. Nếu lần sau gặp lại, nhất định phải bắt huynh ấy mời đệ uống rượu mới được!"
Nếu Từ Tử Thanh ở đây thì nhất định sẽ nhận ra thiếu niên đỏ như lửa kia chính là Thiếu minh chủ Túc Hãn cùng hắn từ tiểu thế giới đến đây.
Lại nghe thanh niên nói: "Hai người các đệ mặc dù đều đắc tội Cực Lạc lão tổ, nhưng công pháp hắn tu tập không sai, lại có hai vị Kim đan chân nhân chỉ dạy, tự nhiên là không cần quá lo lắng rồi. Còn đệ bây giờ tuy đã bái nhập Thần hỏa phong, nhưng chỉ là đệ tử ký danh của sư phụ. Đệ phải cố gắng hơn để được đến sư tôn coi trọng, sớm ngày thành đệ tử thân truyền mới được."
Túc Hãn nghe vậy thì cười đáp: "Đa tạ thất sư huynh đã chỉ dạy, Túc Hãn rõ. Từ Túc Hãn vào sư môn đến nay, nhiều phen được đến sư huynh giúp đỡ, Túc Hãn khắc sâu trong lòng, không bao giờ quên."
Thanh niên áo tím khẽ gật đầu, giọng điệu dịu dàng nói: "Đệ cũng đừng quá lo lắng, bây giờ đệ đang dựng lại căn cơ, chờ có thành tựu huynh sẽ ở trước mặt sư phụ giúp đệ nói chuyện. Đến lúc đó đệ thành đệ tử thân truyền, tập được ‹‹Thần hỏa đại pháp›› thì đệ cũng không kém gì người bạn cũ kia của đệ đâu."
Thanh niên thở dài một hơi, thanh âm trầm thấp nói tiếp: "Đệ và ta đều gặp cùng cảnh ngộ, cũng nhân họa đắc phúc bái nhập Thần hỏa phong. Hiện nay ta đã tu luyện được vài phần thành tựu, đệ cũng nên gắng sức đuổi kịp, chúng ta hôm nay nhịn nhẫn cũng vì ngày sau có thể trả lại phần thù kia thôi. Cừu nhân của chính mình, chính mình tự đối phó, không thể luôn dựa vào lão tổ che chở. Chúng ta vẫn tự mình dựa vào tu vi mới sống an lành được, đây chính là đạo mà người tu tiên ta phải đi."
Túc Hãn nghe y nói vậy, trong mắt cũng hiện lên cừu hận, ở giữa mi tâm hỏa khí lượn lờ, như sắp có lửa phun ra vậy. Hắn cắn răng, cường ngạnh nói: "Thất sư huynh yên tâm, bị sỉ nhục như vậy, Túc Hãn tuyệt đối không quên."
Lại nói ngày đó Túc Hãn nghe Từ Tử Thanh báo cho một con đường sống, liền từ biệt người Tán Tu Minh, một mình đi đến Thần Hỏa phong. Hắn bằng vào một bụng hận thù, liều lĩnh đi vào sấm đại trận hộ sơn của Thần Hỏa phong, khiến cho toàn thân đều dính hỏa độc, thương tích đầy mình. May mắn là có đệ tử tuần tra xuống dưới, phát hiện Túc Hãn làm bậy, lại thương tích đầy mình, liền đưa hắn lên núi, vốn muốn khảo vấn một trận. Lúc đó Tiết Văn Hạo tình cờ đi ngang qua, bằng vào một ít lý do đặc biệt phát hiện hắn là đan hỏa linh căn, suy nghĩ hồi lâu liền ngăn đệ tử muốn khảo vấn lại, đưa Túc Hãn đi.
Sau đó Túc Hãn được Tiết Văn Hạo cứu trị tỉnh lại, cũng kể lại lý do vì sao mình lại liều lĩnh xông bậy vào. Hắn đường đường là Thiếu minh chủ một liên minh, chưa bao giờ bị người ta làm nhục như qua vậy, trong lòng hắn đúng là hận đến nghiến răng nghiến lợi. Số mệnh của hắn coi như tốt, gặp được đan hỏa linh căn hồi trước khiến cho Cực Lạc lão tổ và Thần Hỏa lão tổ tranh đấu một hồi, chính là Tiết Văn Hạo trước mặt này. Y nhiều năm qua ẩn nhẫn tiềm tu, bây giờ đã có tu vi Hóa Nguyên trung kỳ.
Nghe xong chuyện của Túc Hãn, Tiết Văn Hạo liền dẫn hắn đến ra mắt sư tôn mình, một vị Kim đan hậu kỳ chân nhân, Liệt Hỏa chân nhân. Chân nhân yêu thương Tiết Văn Hạo, cũng yêu quý nhân tài đan hỏa linh căn, liền thu Túc Hãn làm đệ tử ký danh. Chờ khảo nghiệm Túc Hãn một đoạn thời gian mới tăng lên làm đệ tử thân truyền. Đến đây, Túc Hãn mới coi như sống yên ổn qua ngày.
Đại bỉ tới gần, Túc Hãn vì căn cơ không ổn định, thời gian nhập môn còn ngắn nên không thể ở đại bỉ trổ hết tài năng, sớm đã thua cuộc xuống đài. Có điều hắn hận cực Cực Lạc lão tổ nên có chút chú ý Lý Tài.
Lý Tài kia ỷ vào toàn thân là pháp bảo liền hoành hành ngang ngược không coi ai ra gì. Tuy sức mạnh còn chưa hài hòa, nhưng đệ tử nội môn bình thường thường không thể phá hỏng phòng ngự của gã, nên đành chịu thua xuống đài. Còn người có thực lực mạnh hơn Lý Tài, sau khi nhìn thấy bộ dạng của gã, lại biết người chống lưng sau lưng gã, để tránh rước tai họa, họ lựa chọn bo bo giữ mình không đi xung đột, như vậy mới khiến gã có thể vào được đại bỉ trăm người.
Sau lại Túc Hãn biết Từ Tử Thanh cũng vào được đại bỉ trăm người, trong lòng rất vui mừng, cũng tràn đầy lo lắng. Ngày đó Từ Tử Thanh vì Túc Hãn lại đắc tội Cực Lạc lão tổ, tính ra hai người cũng là châu chấu trên một sợi dây, Lý Tài hùng hùng hổ hổ như vậy nhất định là muốn tìm Từ Tử Thanh phiền toái. Cho nên mới có màn Túc Hãn và Tiết Văn Hạo ẩn giấu giữa đám đông xem trận đấu.
Cũng may Từ Tử Thanh tiến cảnh rất mau, Túc Hãn chỉ mới tới Trúc Cơ sơ kỳ thì Từ Tử Thanh không biết làm cách nào đã đột phá lên đến Trúc Cơ hậu kỳ. Sau mấy lần so đấu, Túc Hãn thấy Từ Tử Thanh chiếm hết ưu thế, trong lòng cũng an tâm hơn, mới có đoạn đối thoại ban nãy của hai sư huynh đệ.
Lại nói trên võ đài, Từ Tử Thanh tịch thu kim châu của Lý Tài, nổ tung Thái cực Thủy hỏa, có thể nói là xé mặt Lý Tài vứt lên đài giẫm nát. Lý Tài dựa vào lão tổ ban thưởng không ít pháp bảo, tu vi cũng tăng mạnh, vốn tưởng có thể thắng Từ Tử Thanh dễ dàng, rồi làm nhục hắn giải hận. Lại không lường được, chính mình là người mất mặt trước. Hai má gã lúc này như bị người đánh một bạt tai, đau đến khó nhịn.
Từ Tử Thanh lại ngại còn chưa đủ, cười nói: "Lý sư huynh, ngươi cũng chỉ có này đó bổn sự thôi sao? Nếu chỉ có vậy thì sư đệ ta khuyên ngươi nên nhanh nhanh nhận thua đi. Cứ giằng co như vậy, mặt mũi mọi người cũng không tốt xem."
Mặt Lý Tài đỏ lên, gần như chuyển thành màu tím, gã cắn răng nói: "Từ Tử Thanh, ngươi mới là người phải cẩn thận mạng nhỏ, thực tưởng ta không làm gì được ngươi ư!"
Từ Tử Thanh tay cầm kiếm vẽ một đường, cười đến vô cùng hào hiệp: "Vậy thì xin lĩnh giáo bản lĩnh Lý sư huynh."
Ngày thường hắn không khoe khoang võ mồm, hôm nay đột phát kỳ tưởng, muốn hung hăng chế nhạo đối thủ một hồi. Lại gặp Lý Tài vốn là người lòng dạ hẹp hòi, hắn làm như vậy khiến cho gã tức giận đến muốn phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn phải nuốt ngược trở lại, phun không ra.... Lý Tài cuối cùng không thể nhịn nữa, cũng không nguyện ý trở thành trò cười trong mắt người ta.
Lúc này gã không bận tâm gì nữa, há mồm phun ra một quả cầu sáng. Ánh sáng vụt tắt, hai thanh phi kiếm một dài một ngắn xuất hiện giữa không trung, tỏa ra ánh hào quang lấp lánh. Đây là một đôi Thủy hỏa tử mẫu phi kiếm, dùng chân nguyên điều khiển. Thanh kiếm dài như phi kiếm bình thường, dùng để đối mặt trực tiếp với kẻ địch, còn thanh kiếm ngắn thì dùng cho đánh lén, ám sát, dùng trường kiếm che giấu đoản kiếm, tìm cơ hội bất ngờ đâm lén đối phương, khiến đối phương bị thương nặng, thậm chí là giết chết đối phương. Pháp bảo này gồm hai thanh phi kiếm, lại phải cùng dùng một lúc, cho nên rất khó rèn luyện.
Từ Tử Thanh nhìn bộ tử mẫu kiếm kia, chỉ thấy thanh kiếm dài lúc phá không sẽ mang đến cho người đối diện cảm giác sắc bén, còn thanh kiếm ngắn thì lúc phá không không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Một khi bị đâm vào da thịt thì dễ dàng khiến cho xương gãy gân đứt, cực kỳ âm ngoan. Trên kiếm cũng có bao phủ sức mạnh nước lửa.
Cũng không biết Lý Tài gặp phải vận cứt chó gì mà gã đã rèn luyện thành công tử mẫu kiếm. Theo hắn quan sát, Lý Tài có thể sử dụng đôi tử mẫu kiếm này rất thuần thục, như pháp bảo bản mạng vậy, xem ra khó đối phó hơn Lang Gia hoàn và kim châu rất nhiều. Chỉ thấy đôi tử mẫu kiếm kia thanh dài mang theo thanh ngắn, thanh ngắn đi sau thanh dài, hào quang lấp lánh, ở trong gió phát ra tiếng gào thét. Hai thanh kiếm nhanh chóng đâm tới, dòng khí xao động, chân nguyên phủ trên kiếm mênh mông cuồn cuộn, giống như muốn cắt nát cả hư không vậy.
Tốc độ của đôi tử mẫu kiếm này cực nhanh, chớp mắt đã đến gần trước mặt, so với phi kiếm bình thường phải nhanh hơn gấp đôi. Tựa hồ chỉ trong một cái chớp mắt sẽ đâm thủng qua cổ họng Từ Tử Thanh, khiến hắn thương nặng ngã xuống! Nhưng Từ Tử Thanh sao có thể để chúng nó thực hiện dễ dàng như vậy được chứ?
Hắn khẽ lay động ngón tay, một luồng sáng xanh từ đầu ngón tay bay ra, uy lực mạnh hơn Mộc hoa chỉ trước kia gấp trăm lần, bên trong hàm chứa ý cảnh mà hắn lĩnh ngộ được gần đây, mạnh mẽ va chạm với tử mẫu kiếm!
Chỉ nghe tiếng "lách tách" vang lên, trên thân mẫu kiếm bùng lên ánh lửa, Mộc hoa chỉ xẹt qua không những không ngăn được thế công kích của mẫu kiếm, ngược lại khiến nó lần thứ hai xung phong liều chết xông tới! Tử kiếm lại khó lòng phòng bị, Từ Tử Thanh nghiêng người vung kiếm, "keng" một tiếng chặn lại nó! Nếu không phải Từ Tử Thanh vô cùng mẫn cảm với sát khí thì sợ đã bị tử kiếm đâm thương rồi.
Nhưng hắn vừa chặn lại tử kiếm thì mẫu kiếm đã đến gần ngay trước mắt, Từ Tử Thanh liên tục lùi lại, giơ tay bắn ra ba luồng Mộc hoa chỉ mới ngăn cản được mẫu kiếm, khiến nó không thể không dừng lại.
Kỳ thật trong lòng Từ Tử Thanh cũng có chút kinh ngạc, thầm nghĩ, xem ra Lý Tài này rèn luyện tử mẫu kiếm một thời gian dài rồi. Lúc sử dụng không chỉ chiêu thức linh hoạt, chân nguyên cũng hài hòa không ít, khiến người phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Từ Tử Thanh không thể kéo dài nữa, pháp bảo Lý Tài tuy nhiều, nhưng hắn không cần phải nhìn qua hết mới được, hắn còn vài trận chiến sau nữa, không thể trì hoãn mãi ở đây được.
Thanh Vân Châm nhanh chóng từ mi tâm bắn ra, va chạm đôi tử mẫu kiếm kia. Tử mẫu kiếm là pháp bảo bản mạng của Lý Tài, có liên kết với tinh thần gã, lúc khống chế cũng hài hòa như ý, sức mạnh tự nhiên cũng lợi hại. Nhưng Thanh Vân Châm cũng không kém bao nhiêu, do nó được tạo ra từ máu thịt Từ Tử Thanh, nên chỉ cần dùng thần thức thì có thể biến hóa đủ kiểu, cực kỳ linh hoạt. Thanh Vân Châm vừa bay ra đã quấn lấy Tử mẫu kiếm va chạm nhau, khiến cho chúng nó không thể phân thân đi đối phó với Từ Tử Thanh.
Lý Tài thấy pháp bảo bản mạng của mình không làm được gì Từ Tử Thanh, trong lòng càng nóng nảy tức giận, lập tức bắn ra một cái đỉnh nhỏ, hóa thành một ngọn núi muốn đè ép Từ Tử Thanh!
Đỉnh nhỏ ở trận chiến trước cũng không thể làm được gì Từ Tử Thanh, nay càng không thể. Chỉ thấy hắn khéo léo nhảy ra sau ngọn núi, năm ngón tay thon dài mở ra -- chộp lấy đỉnh nhỏ kia, chân nguyên truyền đến ngón tay hóa thành một bàn tay màu xanh thật lớn! Một chiêu này là do Từ Tử Thanh tổng kết từ kinh nghiệm so đấu với người khác, tập hợp sở trường bách gia, từ ‹‹Vạn mộc chủng tâm đại pháp›› lĩnh ngộ ra, gọi là ‹‹Che thiên tế nhật››, ngưng tụ chân nguyên thành hình dạng thật.
Chỉ thấy bàn tay lớn hung hăng chộp lấy đỉnh nhỏ, mạnh mẽ kéo nó về phía Từ Tử Thanh! Đỉnh nhỏ ở trên tay hắn giãy dụa không ngừng, phát ra tiếng "ong ong" kêu to. Do Lý Tài sử dụng đồng thời pháp bảo bản mạng và tiểu đỉnh nên lực khống chế của gã với đỉnh quá yếu. Bằng không với tu vi ngang bằng của Từ Tử Thanh cũng chưa chắc dễ dàng bắt giữ được nó. Nhưng nếu đã bắt được thì Từ Tử Thanh cũng không khách khí, nhanh chóng đưa thần thức vào hủy diệt dấu ấn của Lý Tài, rồi thu đỉnh vào trong tay áo.
Sau đó hắn liền cười nói: "Lý sư huynh thật khẳng khái, ta từ chối thì quá bất kính."
---ooOoo---
Chương 167: Đại bỉ ⑭
---So thực lực ta thắng, so sư trưởng yêu thương, ta vẫn thắng---
Lý Tài giận đến muốn nổ tung, liên tiếp tung ra mấy kiện pháp bảo. Có một cây thước đo màu đỏ sậm phát ra ngọn lửa nóng cháy, nếu bị nó đánh trúng thì da thịt nhất định sẽ bị đốt thành tro bụi. Lại có một sợi dây thừng màu vàng dùng để trói người, nếu bị nó cuốn lấy được thì sẽ như đĩa bám lên người, không thể thoát ra được. Lại thêm một cây roi màu bạc quất thẳng tới, nếu bị nó đánh trúng nhất định sẽ da tróc thịt bong bị thương nặng!
Nhưng Từ Tử Thanh vẫn không chút hoang mang, hắn khiến Thanh Vân Châm cuốn lấy đôi Tử mẫu kiếm kia, bản thân thì dùng bàn tay lớn màu xanh "bang bang bang" luân phiên chụp lấy mấy kiện pháp bảo kia, dùng thần thức lau đi dấu ấn bên trong, rồi thu hết vào tay áo.
Cực Lạc lão tổ kia quả thật đối đứa cháu ruột này không tệ, cho gã không ít linh khí, phẩm cấp cũng là trên trung phẩm. Đáng tiếc Lý Tài quá vô dụng, không thể giữ được pháp bảo, lại gặp Từ Tử Thanh không cho gã mặt mũi, toàn bộ đều thu đi.
Kỳ thật lão tổ cũng coi như dụng tâm lương khổ, không ngừng tăng tu vi cho Lý Tài cũng không ngoài bốn chữ "bao che khuyết điểm", muốn để gã trả thù lấy lại mặt mũi một lần. Vốn tưởng Từ Tử Thanh chỉ là tu sĩ Trúc cơ trung kỳ nho nhỏ, với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong của Lý Tài, hẳn phải dễ như trở bàn tay mới đúng? Lão tổ cũng tính ở trước đại bỉ trăm người chấm dứt chuyện này, không ngờ được Từ Tử Thanh lại một đường đột phá, đi vào đại bỉ trăm người.... Lão cũng chỉ đành thay đổi kế hoạch, khiến Lý Tài miễn cưỡng ở trận đầu đối phó với Từ Tử Thanh.
Hiện giờ Từ Tử Thanh thật sự đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, Lý Tài cũng là Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng giữa hai Trúc Cơ hậu kỳ này, một người căn cơ vững chắc tích lũy hùng hậu, một người căn cơ phù phiếm tích lũy nông cạn, cho dù người sau có pháp bảo nhiều cỡ nào thì khi đối mặt kẻ mạnh cũng sẽ lập tức bị đánh về nguyên hình. Kết quả như vậy càng khiến cho Lý Tài cảm thấy mình tài giỏi hơn người càng thêm mất mặt.
Mấy kiện pháp bảo tung ra đều bị Từ Tử Thanh cướp đi, Lý Tài cũng không quá mức ngu xuẩn, trong lòng gã biết dùng pháp bảo lợi hại cỡ nào, nếu không rèn luyện qua thì cũng vô dụng. Nên gã không ngu ngốc tung pháp bảo ra nữa, mà toàn tâm khống chế tử mẫu kiếm đối chiến với Thanh Vân Châm.
Đáng tiếc gã muốn chuyên tâm, Từ Tử Thanh lại không cho gã chuyên tâm. Chỉ thấy thiếu niên áo xanh hai tay một trảo, không trung liền hiện lên mấy bàn tay từ bốn phương tám hướng bao phủ Lý Tài.
Lập tức, áo giáp xanh trên người Lý Tài lóe lên hào quang, vô số bàn tay chộp tới bị bắn ra, Lý Tài cười khinh miệt trào phúng nói: "Ngươi nếu có bổn sự, thì đem áo giáp lão tổ ban thưởng này cũng cướp lấy đi."
Từ Tử Thanh cũng là cười nói: "Đang muốn làm đây!"
Dứt lời, trên không trung liền xuất hiện một bàn tay lớn khác, bàn tay lần này lớn hơn những cái trước rất nhiều, gần như che lấp cả toàn bộ võ đài. Lý Tài chỉ thấy phía trên đầu u ám, một áp lực cực mạnh hung hăng nện xuống, khiến gã và áo giáp đều bị đè ngã xuống mặt đất!
Một đòn này Từ Tử Thanh dùng hơn bảy phần chân nguyên, mặc dù áo giáp đã cản lại một nửa sức mạnh vẫn khiến ngực Lý Tài đau đến khó chịu, gã nhẫn nhịn kêu lên một tiếng: "Ngươi --"
Từ Tử Thanh lúc này càng đè mạnh hơn, bàn tay xanh cũng theo ý hắn đè chặt Lý Tài hơn nữa, khiến gã hoàn toàn không giãy dụa được. Đáng thương Lý Tài bị đè đến gắt gao, ngay cả sức mạnh điều khiển pháp bảo cũng không có. Tử mẫu kiếm không có người khống chế, lập tức ngã xuống đất, phát ra tiếng "leng keng" chói tai.
Từ Tử Thanh tay trái vừa vẫy nhẹ, Thanh Vân Châm đã quay ngược lại, theo hướng ngón tay hắn chỉ bay thẳng đi, nhẹ nhàng dừng lại ở trước mi tâm Lý Tài.
Hắn liền khẽ mỉm cười: "Lý sư huynh, ngươi nhận thua sao?"
Lý Tài bị ép tới không thể động đậy, Thanh Vân Châm càng ngày càng gần, tựa hồ chỉ cần gã nói một tiếng "không" thì cây châm kia sẽ đâm phá da gã, biến gã thành một bức tượng gỗ. Nếu thật sự bị biến thành như vậy, rồi bị người đá xuống đài, gã quả thật sẽ mất hết mặt mũi.
Trong lòng oán hận không cam lòng hồi lâu, trong mắt Lý Tài lóe lên một tia sáng, gã cắn răng nói: "... Ta nhận thua."
Từ Tử Thanh nghe vậy, khẽ gật đầu: "Một khi đã như vậy, trận chiến này ta là người thắng."
Hắn nói xong liền điều khiển bàn tay xanh thả người, Thanh Vân Châm cũng bay ngược trở về, vờn quanh người hắn.
Lý Tài căm giận đứng dậy, vung tay triệu hồi Tử mẫu kiếm. Có lẽ là vì mặt mũi, gã cũng không mở miệng bảo Từ Tử Thanh trả lại pháp bảo, chỉ hít sâu một hơi xoay người rời đi.
Từ Tử Thanh thấy thế, cũng chuẩn bị rời đi. Nhưng trong chớp