Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Chương 240



Vị Nguyên Anh lão tổ kia đem chóp mũi chôn vào giữa cần cổ trắng như tuyết của nữ tu hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nguyên bản có chút nghiêm túc cũng mang theo vài phần vừa lòng: "Không tồi, ngươi có thể theo ta về làm một thị tỳ."

Nữ tu hiện lên một tia vui sướng, sau đó thân thể càng như không xương, tay ngọc chậm rãi vuốt ve xoa ngực lão tổ, ánh mắt lưu chuyển, mềm giọng nói: "Đa tạ lão tổ rũ lòng thương......"

Ở đây tu sĩ có tu vi cỡ này đa số đều là hạng người tâm chí kiên định, thế nhưng tâm chí kiên định không đồng nghĩa là không thích nữ sắc, cho nên nhóm người còn lại nhìn thấy kiều thái của nữ tu hơn phân nửa đều lộ ra một ít thần sắc thèm nhỏ dãi.

Những nữ tu tuyệt sắc đó mắt thấy nàng trước đó thuận lợi như thế cũng đều thước tha đi tới, vẫn là mấy nữ tu Trúc Cơ dẫn đầu đi về trước vài bước, chỉ cần nhìn thấy lão tổ nào đem ánh mắt đặt trên người mình liền lập tức ngoan ngoãn bước qua, hoặc nép bên người, hoặc trực tiếp ngồi vào lòng lão tổ kia, thật sự là đem hết thủ đoạn cả người ra để cật lực lấy lòng, nhu mị mười phần.

Mà những lão tổ đó cũng đều là ai đến cũng không cự tuyệt, có nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, mặc dù là chờ đợi buồn tẻ vô vị thì tốt xấu cũng có vài phần ôn nhu thú vị, vả lại lấy thân phận của bọn họ hiện giờ, mang thêm một hai người trở về cũng không có gì là không thỏa đáng.

Vì thế rất nhanh trong lòng ngực những lão tổ đó đều ôm mỹ nhân.

Lúc sau những nữ tử Luyện Khí kỳ cũng đều bước chậm tới, mặc cho những Kim Đan chân nhân kia đem chính mình kéo đi, cũng dựa sát vào lòng. Tư sắc các nàng kỳ thật cũng không thua nữ tu Trúc Cơ, chỉ là hoặc tư chất lô đỉnh kém chút, hoặc tu vi hơi thấp mới có vẻ như kém hơn.

Ngay cả Hiên Trạch vốn nhìn quen các loại sắc đẹp cũng kéo một nữ tử đấm chân cho hắn, nhưng lại có ba người, phản ứng phá lệ bất đồng.

Chỉ thấy một nữ tu xinh đẹp mới vừa đi tới trước mặt Hề Lẫm, liền bị hắn dùng một thanh linh kiếm chắn ngang trước người, nói: "Ta không cần người hầu hạ, ngươi đi đi."

Chỉ một thoáng, mỹ nhân này liền lã chã chực khóc, thế nhưng Hề Lẫm ý chí sắt đá, xem mỹ nhân trong mắt chỉ như phấn hồng khô lâu, linh kiếm bản mạng mới là hồng nhan tri kỷ, sau khi nói câu kia, liền không để ý tới nữa.

Nữ tu này bất đắc dĩ, lại thấy hai nữ tu còn lại cũng không vớt được chỗ tốt.

Giương mắt nhìn thử, nguyên lai ở chỗ hẻo còn có hai vị nam tu, một người tu vi Kim Đan, khí thế cực kỳ cường đại, nhưng hơi thở lại quá mức băng lãnh, cự người ngàn dặm, khiến người không dám tiếp cận, một người khác tu vi yếu hơn, tuy chỉ ở Hóa Nguyên kỳ, nhưng rõ ràng hơi thở nhu hòa, tướng mạo cũng rất ôn nhu dễ gần.

Nhưng mà cái người khí tức lạnh băng kia chỉ một cái liếc mắt quéc tới, dường như làm người đông lại thất tình, một luồn sát niệm như muốn khiến người từ đáy lòng sinh ra sợ hãi, người hơi thở ôn nhu nọ hơi nở nụ cười, không nói một lời, nhưng ánh mắt cũng là ý cự tuyệt......Đây đúng là đều cự tuyệt.

Bất quá nếu là khách nhân, cũng không thể miễn cưỡng bọn họ, ba vị nữ tu còn sót lại đành phải bất lực trở về, lại ở trong lòng thầm than số phận không tốt.

Nữ quản sự thấy thế, trong lòng âm thầm sinh nghi, nghĩ: Hay là thật sự không thích nữ sắc?

Nàng liền nghĩ thử một lần, lật tay lấy ra một cái chuông bạc, nhẹ nhàng lắc lư.

Không bao lâu, bên ngoài lại đi vào mấy người thiếu niên, tướng mạo hoặc anh tuấn, hoặc yêu mị, hoặc tú mỹ, đều có một loại khí chất khác nhau.

Từ Tử Thanh nhìn thấy, có chút kinh ngạc.

Nhìn cách ăn mặc những thiếu niên này cũng không giống như là gã sai vặt hay phó đồng, gọi bọn họ vào, lại là vì sao? Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy ước chừng là muốn làm người hướng dẫn cho bọn họ, để lát nữa khi đại hội bán đấu giá bắt đầu, có thể giới thiệu cho bọn họ một vài thứ. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn liền cảm thấy Long Hành Thương Hội quả thật không tồi, làm việc cũng cực kỳ chu đáo.

Đáng thương hắn kiếp trước kiếp này đều chỉ ở độ tuổi thiếu niên, cho dù dưới sự chỉ điểm của sư huynh Vân Liệt kiến thức đến một ít việc dâm ô, cũng không thể nhất nhất đối chiếu, hiện giờ tư tưởng càng cực kỳ đơn thuần, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới bồi dưỡng nhóm thiếu niên này rốt cuộc là có cái tác dụng gì.

Nữ quản sự không biết suy nghĩ của hắn, thấy các thiếu niên tiến vào, liền cười nói: "Mới vừa rồi là ta làm việc không đủ chu toàn, nơi này có mấy vị nam đồng, cũng là uống linh lộ lớn lên, mang thân thể lô đỉnh, chưa từng ngủ với ai, chỉ là khó bồi dưỡng, số lượng không nhiều lắm. Hiện giờ chư vị nếu không thích nữ tử, vậy hãy để cho bọn họ hầu hạ tôn khách."

Nàng có thể bò đến địa vị này, kiến thức uyên bác, tự nhiên biết cũng có rất nhiều cao nhân thích nam tử hơn nữ tử, tuy thực sự cũng có người giữ mình trong sạch không gần nữ sắc, nhưng nếu là khách quý lầu ba, nàng làm quản sự, thà rằng làm điều thừa, cũng phải an bài mọi mặt chu đáo, không thể để khách nhân phật lòng với họ.

Dứt lời, vài vị thiếu niên kia cũng thực hiểu ý, đi về phía ba vị tu sĩ không có nữ tu bên người.

Lần này thực sự dọa tới Từ Tử Thanh rồi.

Chính hắn tuy nói ái mộ sư huynh, lại không phải người thích nam phong, một mảnh tâm ý đối với sư huynh còn chưa kịp nói hết, lại như thế nào sẽ trêu chọc người khác? Mà hắn càng kinh ngạc là, hoàn toàn không ngờ tới Long Hành Thương Hội thế nhưng lô đỉnh thiếu niên bực này đều có bồi dưỡng, này, này thực quá mức ngoài dự đoán mọi người.

Mặc kệ bất luận hắn nghĩ như thế nào, có hai thiếu niên mới vừa đi lại đây đã bị một thứ vô hình ngăn cản, không thể tiến thêm một bước nào, Từ Tử Thanh tức khắc phục hồi tinh thần lại, đây là sư huynh lấy kiếm ý đem người ngăn cản.

Lúc này, hắn nhẹ nhàng thở ra, hướng Vân Liệt cười cười.

Vân Liệt hơi gật đầu, truyền âm nói: "Việc này bình thường, không cần quá kinh ngạc vì nó."

Từ Tử Thanh vội vàng gật đầu, hắn chẳng qua là lắp bắp kinh hãi, gặp qua một lần cũng liền thôi.

Sư huynh đệ hai người lại lần nữa cự tuyệt nam tử, nữ quản sự mới hơi tin tưởng, hai người này hơn phân nữa là nhân sĩ khổ tu, cũng không làm thêm động tác gì nữa, định gọi hai thiếu niên kia trở lại.

Chính lúc này, lại có một lão tổ vung lên ống tay áo, đem thiếu niên dung sắc yêu mị trong đó kéo qua, trong chớp mắt ngã vào lòng ngực hắn, trong miệng cười nói: "Người này ta ngược lại có chút hứng thú, không bằng cũng đưa cho ta đi."

Còn có một thiếu niên tư dung tú mỹ, cũng bị một vị Nguyên Anh đại hán hút qua, đồng dạng thu nạp.

Nữ quản sự không phản đối, trước sau gì những thiếu niên này cũng là để tặng người, cho Nguyên Anh lão tổ tạo ân tình, dù nhiều hơn một hai cái cũng không có gì không ổn.

Sau đó nàng lại nhìn về phía thiếu niên tướng mạo anh tuấn kia, người này so về tướng mạo thì yếu hơn hai thiếu niên kia một chút*, lúc này đứng trước mặt Hề Lẫm, bị hắn nắm lấy cổ tay, như không chịu buông ra.

*Chỗ này khó hiểu quá nên mình chém đại, nguyên văn QT là vầy: này quân với tướng mạo thượng yếu lược tốn nửa trù. Bạn nào biết thì dịch giùm mình, mình sẽ sửa.

Nữ quản sự liền có chút hài lòng, nàng nghĩ, quả nhiên thiếu niên đến tuổi đều biết yêu cái đẹp, hai tu sĩ trước đó khổ tu thì cũng thôi, còn thanh niên kiếm tu có hơi thở cường thịnh này, cuối cùng cũng chiêu đãi trọn vẹn.

Nàng liền phân phó: "Nếu chân nhân nhìn trúng ngươi, ngươi liền đi theo hắn đi, hầu hạ cho tốt, đừng để chậm trễ."

Thiếu niên anh tuấn kia gật gật đầu, có vẻ là vì thiếu niên không làm ra được vẻ nhu mị như nữ tử, sắc mặt hắn không có quá mức uyển chuyển, chỉ mặc cho Hề Lẫm nắm lấy tay.

Đợi Hề Lẫm buôn ra, hắn liền cung kính đứng ở phía sau Hề Lẫm, dịu ngoan mười phần.

Nữ quản sự thấy an bài thỏa đáng, không quấy rầy thêm nữa, sau khi nói một tiếng "Xin lỗi không thể tiếp đãi" liền đi ra ngoài nghênh đón khách nhân khác, lưu mọi người lại trong phòng, cửa cũng đóng lại. Từ giờ trở đi nếu là người trong phòng không đồng ý người bên ngoài cũng không thể dễ dàng tiến vào.

Đợi nàng đi rồi, mọi người đều tự mình tiêu dao, nhóm người tu vi thấp đều tụ lại nói chuyện với nhau.

Mưu sĩ Ân Thừa Hạo dưới tòa Hiên Trạch cùng Hề Lẫm xưa nay giao hảo, ngày thường thấy hắn trong lòng chỉ có một chữ "Kiếm" thế nhưng hôm nay lại chủ động chiếm tiện nghi, như thế nào lại không khiến cho hắn tò mò vạn phần? Cho nên mở miệng liền buông lời trêu ghẹo: "Nguyên lai Hề Lẫm ngươi cũng không phải thanh tâm quả dục, quả thật làm ta lau mắt mà nhìn."

Hề Lẫm đảo mắt qua, trong mắt bắn lãnh quang: "Chớ có nói bậy, ta vì thấy hắn có thân thể dương thủy, lại có thủy linh căn trong người, tuy là thuộc tính tạp nhưng lại rất thích hợp tu hành kiếm quyết của ta, vừa lúc làm một cái kiếm đồng cho ta, chỗ nào giống như lời ngươi như vậy......" xấu xa.

Hai chữ sau lại không có nói ra bởi vì ở đây đều là người được Thiên Thành Vương trọng dụng, hắn cũng không thể nói lung tung mà đem người đắc tội.

Ân Thừa Hạo nghe vậy không khỏi cứng họng, ngay sau đó lắc đầu bậc cười: "Không thú vị, không thú vị.Ta thấy ngươi sau này sẽ phải cùng bản mạng linh kiếm của ngươi sống cả đời, đạo lữ song tu, tình ý lưu luyến cái gì đó cuộc đời này cũng đừng nghĩ tới."

Hề Lẫm hừ lạnh một tiếng: "Lòng ta hướng về kiếm đạo, không cần thứ gì khác!"

Hai người nói vài câu như vậy tự nhiên cũng là để cho người có tâm nghe được.

Thiếu niên anh tuấn kia nghe tới hai chữ "Kiếm đồng" đầu tiên là cả kinh, sau đó trong mắt cũng toát lên mừng rỡ.

Từ Tử Thanh nhìn thấy, trong lòng khẽ động liền truyền âm cùng Vân Liệt hỏi: "Sư huynh, kiếm đồng là cái gì?"

Hắn nghĩ có lẽ không phải thứ gì không tốt, nếu không thiếu niên kia cũng không đến mức vui mừng như vậy.

Vân Liệt thoáng nghĩ, trả lời: "Kiếm đồng là người hầu hạ kiếm."

Nếu ở thế giới trần tục thì chính là đồng tử nâng kiếm, nhưng ở trong tu chân giới thì lại là một chức vụ, phải gánh vác trách nhiệm dưỡng kiếm.

Kiếm tu thường thường đều mang bản mạng linh kiếm bên người, ngày ngày mài giũa để cùng nó tâm ý tương thông, có thể vận chuyển như ý, ý niệm vừa chuyển liền có thể tạo thế ra chiêu, hết sức tự nhiên.

Nhưng mà phàm là linh kiếm nào cũng có hao tổn, nếu như lúc này kiếm tu thân mang thương tích sẽ khó tránh khỏi cũng làm linh kiếm bị thương ba phần. Lúc này liền phải có kiếm đồng đem nó uẩn dưỡng, khôi phục linh tính cho nó.

Mà nếu muốn chọn kiếm đồng thích hợp cần phải có thân mang thuộc tính tương hợp với chủ kiếm, linh căn chủ đạo tương hợp với linh căn của chủ kiếm, tu tập công pháp tương hợp với chủ kiếm, cần có thân thể và tinh thần thuần tịnh, chưa tiết nguyên dương.

Trải qua đủ loại điều kiện trên, muốn tìm được một kiếm đồng thích hợp cũng không dễ dàng.

Nhưng vị thiếu niên thanh tuấn nữ quản sự đưa tới này lại vừa lúc mỗi điều kiện đều cực thích hợp, tự nhiên là được Hề Lẫm nhìn trúng, muốn mang về bồi dưỡng thật tốt để ngày sau dưỡng kiếm.

Đồng thời đối với thiếu niên này mà nói, có thể có cơ hội tu hành công pháp tốt nhất lại không cần lấy sắc thờ người càng là ngàn tốt vạn tốt, mười phần nguyện ý.

Nghe Vân Liệt nói xong Từ Tử Thanh mới hiểu ra.

Hắn trong lòng có hơi cảm thán nghĩ, những thiếu niên thiếu nữ này đều là vì thân thể lô đỉnh này làm hại, nếu là chỉ vì có nhiều linh căn, cho dù không thể bái nhập vào tông môn cở lớn cũng có thể làm đệ tử ở một môn phái nhỏ, nếu có thể khắc khổ không ngừng, lại thêm vào khí vận, chưa chắc không thể đạt được tạo hóa.

Mà hiện giờ bọn họ lại chỉ có thể dựa vào may mắn, nếu là theo một chủ tử tốt ngày sau cũng có thể có kết quả tốt, nếu theo không tốt......Cũng chỉ có thể hết thảy dựa vào ý trời.

Nghĩ đến đây, Từ Tử Thanh cũng không nhìn về phía những mỹ tì, giai đồng đó thêm nữa, nơi này nhiều người, không phải chỗ hắn có thể tùy tiện. Có thể việc hắn cho là bất kham, ai biết đương sự có cảm thấy là suиɠ sướиɠ hay không? Cho nên bất luận bên kia như thế nào tùy tiện dâʍ ɭσạи, kiều diễm cũng không lọt vào tai hắn, càng không vào được tâm hắn.

Rất nhanh, bên ngoài vang lên một tiếng chuông, đấu giá đại hội đã bắt đầu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.