Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 40: Tự cho là thanh cao



Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Thái công công lần này đến, cũng không vội vã đi, hoàn toàn như là nghỉ phép, thậm chí còn đi cùng Ôn Luân vào thung lũng một lần, còn tự tay ngắt lấy một ít lá trà từ trên cây trà cổ mấy trăm năm kia.

Một thân công phu kia khiến Ôn Luân nhìn đến hai mắt phát sáng. Rất suất nha!

Cây trà cổ cũng không có tu bổ, mà là bảo lưu lại trạng thái như cũ, rất khó ngắt lấy. Đại Hùng võ nghệ ngược lại có thể hái, nhưng là tay quá thô, hoàn toàn là làm hỏng.

Thái công công cười a a mà nhìn Ôn Luân từng bước một chế trà.

Diêu Thanh cầm dụng cụ vẽ tranh, ở một bên triển khai tư thế vẽ. Thái công công bản thân sẽ không thi họa, nhưng mà thấy nhiều như vậy, nhãn lực cũng luyện ra. Ông tùy ý chỉ điểm, khiến Diêu Thanh giống như có thể đề hồ quán đỉnh*.

*醍醐灌頂: Thuật ngữ trong đạo phật, được dùng để nói một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.Nguồn.

Thái công công năm nay hơn bốn mươi tuổi. Vô luận là Ôn Luân hay là Diêu Thanh, đối với ông mà nói đều là đời con cháu. Bản thân ông cũng biết thân phận của mình, một thái giám như ông cho dù làm được đến vị trí như ngày hôm nay, có bao nhiêu người trên mặt thì nịnh bợ, sau lưng vẫn là khinh thường. Nhất là những văn nhân mặc khách tự cho mình là thanh cao càng là như thế, một hơi gọi một cái hoạn quan.

Nhưng vô luận là Ôn Luân hay là Diêu Thanh, trong mắt kính trọng cùng bội phục đều là chân tâm thực lòng, không có nửa phần làm bộ. Ở chung vài ngày sau, hai người trực tiếp xem ông trở thành trưởng bối có thể thỉnh giáo. Điều này cũng làm cho Thái công công cảm thấy sầu lâu được giải tỏa. Đời này ông duyệt vô số người, ở trong cung nếu không có vài phần nhãn lực, không phải mộ phần mọc đầy cỏ, thì chính là ở nơi nào làm cu li. Hùng tướng quân này thật đúng là hảo phúc khí.

Đại Hùng ngược lại lén lút đối Ôn Luân đề một câu: “Đừng cùng Thái công công thân cận quá.”

Ôn Luân đã vài ngày không cùng Đại Hùng hé răng, lúc này đây ngược lại trực tiếp trừng liếc mắt nhìn y một cái, ý tứ khiến y giải thích hiểu được.

Đại Hùng gãi gãi cái ót: “Bên trong này quanh quanh quẩn quẩn, ta cũng không hiểu lắm. Bất quá trong triều quan viên cơ hồ đều kiêng dè, hơn nữa cùng hoạn… Những công công tương giao, thanh danh không tốt.”

Ôn Luân nhướng mày: “Đây là kỳ thị người tàn tật?”

“A?” Đại Hùng sửng sốt một chút, đột nhiên kịp phản ứng, “Tức phụ, đệ cùng ta nói chuyện rồi!”

Ôn Luân bất ngờ không kịp đề phòng bị Đại Hùng đẩy ngã, còn không quên dựa vào lý lẽ cố gắng: “Thái công công là người tốt. Nhân gia bỏ mặc cẩm y ngọc thực trong kinh thành không ở, lại cùng chúng ta ở trong sơn cốc, ăn kém ngủ kém, huynh nghe qua một câu oán giận sao?” Cùng người lên tới, Lâm Phác Du là lén lút nói nhiều nhất, mà ngay cả Tam đệ cậu, cũng không ít lần oán giận, từ dưới chân núi vận không ít đồ vật đi lên, hoàn toàn là một bộ tư thế trường kỳ kháng chiến.

Ôn Luân bực bội mà hoàn toàn không muốn lý sự với Đại Hùng, bất quá trong lòng cũng biết vấn đề không phải do Đại Hùng, hiện tại tìm ra cớ, cũng không thể tiếp tục chiến tranh lạnh.

Đại Hùng đối tức phụ nói luôn là nghe theo, hơn nữa y cũng có quan sát của mình: “Ân, Thái công công là người không tồi.” Mấy ngày nay ở chung, cũng nhìn không ra ông có dụng tâm kín đáo gì, cùng Ôn Vũ Trạch và đồng học hắn hoàn toàn bất đồng.

“Lại nói, làm thái giám cũng không phải bản thân người ta muốn. Tựa như những vết sẹo trên người huynh, có cái nào là huynh tự mình chém ra?”

Đại Hùng vừa nghe, nhất thời cảm thấy hiểu ra: “Tức phụ chính là có học vấn, nói được thực sự có đạo lý!”

Ôn đồng học đắc sắt, hừ hừ nói: “Đó là đương nhiên.”

Ngày hôm sau, Thái công công liền sắc bén phát hiện, thái độ của Đại Hùng đối với ông cũng thay đổi. Tuy nói còn không như Ôn Luân cùng Diêu Thanh tự nhiên như vậy, nhưng cũng so trước đó ít đi một tầng khách sáo.

Thái công công nghĩ tới nội dung bọn hộ vệ hội báo, nhất thời quyết định lưu lại thêm một đoạn thời gian nữa. Đại Trà thôn này, so với ông đoán trước còn thú vị hơn nhiều lắm.

Trạng thái bốn gã hộ vệ cũng thực thả lỏng, không bao lâu đã cùng nhóm tráng hán hỗn thành một đống, mỗi ngày luận bàn võ nghệ, hoặc là vào núi săn thú, ngẫu nhiên thậm chí có thể đồng thời nghe Diêu Thanh lên lớp một chút.

So với nhóm người Thái công công mà nói, hai vị khách nhân khác lại cực không được hoan nghênh.

Hai người này nắm chặt mỗi một cái khe hở, phân biệt đối với Ôn Luân cùng Đại Hùng xoát hảo cảm độ, đã thành công đem coi thường xoát thành phản cảm.

Ôn Luân đối với đầu sỏ gây tội hại chết nguyên thân, hận không thể trực tiếp đem người trùm bao bố đập chết, bây giờ còn có thể chống trên mặt tâm bình khí hòa, bản thân cậu cũng bội phục công phu dưỡng khí của mình đang từ từ cao thâm hơn trước. Hiện tại trên núi nhiều người mắt tạp, nếu không, trong núi nhiều nguy hiểm như vậy, chết một người cũng là bình thường.

Ôn Vũ Trạch sát ngôn quan sắc năng lực vẫn là phải có, lại mặt dày mày dạn coi như không biết. Biết thì như thế nào? Dù sao Ôn Luân hiện tại không là không chết sao? Ôn Luân như trước là đại ca của hắn, thấy hắn như trước phải còn kêu một tiếng Tam đệ không phải sao?

Lâm Phác Du thì như là điên cuồng đi theo Đại Hùng. Nhưng mà hành tung Đại Hùng khó tìm, sau khi công tác của vườn trà cùng dược viên được rảnh rỗi, Đại Hùng liền thường xuyên dẫn người lên núi.

Ngày nay, Lâm Phác Du rốt cục trực tiếp tìm tới Ôn Luân.

Ôn Luân bên người đi theo Bích Hà, Lâm Phác Du là lẻ loi một mình, hắn lo Ôn Luân khó có thể lý giải hết lời mình, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta xem ngươi cũng có chút tài danh, như vậy đi theo Tinh Vũ ca cũng là lãng phí một thân tài hoa. Dù sao hai người các ngươi cũng không có tình cảm gì, không bằng hòa ly đi. Có Lâm gia ta bảo đảm, bảo ngươi con đường làm quan vô ưu, như thế nào?”

Lần này Lâm Phác Du tự giác hợp tình hợp lý, điều kiện còn rất là ưu đãi, cơ hồ đem Ôn Luân tức cười, quả thực tào đa vô khẩu*. Cậu có bao nhiêu cân lượng, trong lòng mình rõ ràng, chẳng sợ bên trong có một học bá, bản chất vẫn là một học tra. Thật muốn vào triều làm quan, không vài ngày liền sẽ bị người thu thập đến cả cặn cũng không dư thừa. Còn nói cậu cùng Đại Hùng không có tình cảm? Bọn họ là vợ chồng… Phi phi, là phu phu, hai người còn không có tình cảm, chẳng lẽ còn có thể cùng tiểu yêu tinh này có tình cảm?

*Tào đa vô khẩu: Máng nhiều không miệng. (Không rành lắm, có thể hiểu như nhiều người muốn Ôn Luân làm quan nhưng bạn nhỏ không có tài làm được. Trước mặt cả 1 bàn thịnh soạn nhưng không có miệng để ăn.)

Vô luận là mình hay là nguyên thân, đối với triều đình những cái đó cũng chỉ là biết một chút da lông. Ôn Luân sờ không chuẩn thân phận của Lâm Phác Du, bất động thanh sắc nói: “Lâm gia các ngươi?”

Lâm Phác Du có chút giật mình, Ôn Luân thế nhưng chưa từng nghe qua đại danh của Lâm gia bọn họ, nhưng vừa nghĩ tới Ôn Luân là loại người xuất thân từ địa phương nhỏ, kiến thức cũng không gì hơn cái này, lo lắng càng nhiều mà đem lão cha nhà mình đang làm thượng thư mang ra nói, còn có các loại nhân mạch quan hệ, thế gia đại tộc trong kinh thành, cuối cùng không quên khinh miệt nói: “Một cái chỉ là Huyện Bá, căn bản không xứng đặt ở trong mắt Lâm gia chúng ta, huống chi ngươi lại là một cái thứ tử.” Quả thực là tự bôi đen Tinh Vũ đại ca!

Ôn Luân lúc này thật tâm bật cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Xứng hay không xứng, không phải Lâm gia các ngươi nói, lại càng không phải Lâm Phác Du ngươi định đoạt. Ôn Luân ta là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân do triều đình phong, chẳng lẽ triều đình nói còn không bằng Lâm gia các ngươi?”

Lâm Phác Du nhất thời trừng lớn ánh mắt: “Ngươi! Ngươi đây là bàn lộng thị phi!” Lời này nếu truyền ra, bị đối thủ Lâm gia nắm được, tuyệt đối có thể làm cho nhà bọn họ lột một tầng da.

Ôn Luân cười lạnh: “Cái gì thị phi? Thiếu gia con vợ cả thế nhưng đuổi theo nam nhân có gia đình, thật sự là giáo dưỡng tốt! Có cơ hội ngược lại ta cũng muốn nhận thức nhận thức Lâm Thượng thư… Ân? Hoặc là Lâm phu nhân? Khí phái kinh thành rốt cuộc là không giống thâm sơn cùng cốc của chúng ta, chuyện không biết liêm sỉ như vậy, thế nhưng lại biến thành đúng lý hợp tình. Hay cho một Lâm gia tại kinh thành, gia giáo còn thật tốt.”

Ôn Luân nói xong, còn cổ vũ mà vỗ tay.

Lâm Phác Du nghe xong quả thực xấu hổ giận dữ muốn chết, cãi chày cãi cối nói: “Ta… Ta chỉ là thích Tinh Vũ đại ca!” Lời Ôn Luân nói, hắn thế nhưng tìm không ra bất luận cái gì để phản bác. Hắn lần đầu tiên ý thức được, chính mình phần này theo đuổi thế nhưng có vẻ như vậy … Nan kham! Không chỉ bản thân không mặt mũi, còn làm phiền hà đến thanh danh của gia tộc.

Ôn Luân nhìn mặt Lâm Phác Du đỏ lên sau càng hiển diễm lệ, quả thực một trăm vạn cái nhìn không vừa mắt. Tiểu yêu tinh nha, dám cùng lão tử đoạt nam nhân!

Loại người có xuất thân như Lâm Phác Du này, từ nhỏ đã được giáo dục, hết thảy đều là lấy gia tộc làm trọng. Hắn tuy rằng còn chưa vào triều làm quan, nhưng là tự thân tài học cũng có thể nắm chắc trong tay. Hắn vẫn luôn cảm thấy mình là tự cho gia tộc tăng thể diện, nhưng lời Ôn Luân vừa nói, hắn lại phát hiện mình dĩ nhiên là tự bôi đen cho gia tộc?! Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn nháy mắt biến trắng, hai hàng nước mắt nháy mắt liền treo xuống dưới.

Đại Hùng lúc này vừa lúc trở về, xa xa mà gọi: “Tức phụ, ở nơi đó làm chi? Hôm nay bắt hai chỉ chim trĩ, buổi tối một con hầm canh một con xào ăn, thế nào?” Trong nhà nuôi những con gà đó, đến nay một con cũng chưa giết. Vườn trà cùng dược viên mở sau, tất cả đều tán dưỡng ở bên trong, một đống bay trên trời, chui xuống đất mà tìm trùng ăn, ngược lại tiết kiệm rất nhiều công phu chăm sóc. Nhà mình muốn ăn gà, chính là hỏi trong thôn mua, hoặc là vào núi bắt hoang.

Lâm Phác Du lăng lăng mà nhìn Đại Hùng bước nhanh đi tới, thân ảnh cao lớn khôi ngô, cùng tướng quân thanh niên khí phách phấn chấn lúc trước trùng hợp chồng lên nhau. Lâm  Phác Du chỉ cảm thấy trong tim đập bịch bịch, ánh mắt nhắm lại liền ngã xuống.

Hắn ngã trực tiếp ngược lại hướng về phía Ôn Luân. Ôn Luân theo phản xạ mà tiếp được, kịp phản ứng sau, quả thực ghê tởm muốn chết. Mình làm chi tiện tay đi tiếp tên tiểu tam dự bị này!

Đại Hùng vốn còn vẻ mặt dương quang sáng lạn, vừa thấy trong ngực tức phụ ôm người khác, nhất thời ánh mắt lông mày tất cả đều dựng lên: “Buông ra!”

Ôn Luân biết nghe lời phải mà buông.

Vẫn là Bích Hà nhìn tại thân thân phận Lâm Phác Du, vươn tay đỡ lấy một phen, mới không để Lâm  Phác Du trực tiếp ngã xuống đất ngất đi, cũng không chờ hai vị chủ nhân phân phó, trực tiếp tha Lâm Phác Du hôn mê bất tỉnh đi rồi.

Thư đồng Lâm Phác Du tại tiếp nhận chủ nhân sau, cũng không dám nhiều lời. Hắn hoàn toàn không hiểu, tiểu thiếu gia từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, làm chi mà muốn ở lại cái sơn cốc bần cùng này. Tiểu thiếu gia thân phận như vậy, muốn hạng người gì không có? Một Hùng Tướng quân xuất thân thảo căn, sau lưng không có thế lực gia tộc, hiện tại trong tay lại không binh quyền, nhân gia đều có gia thất, như thế nào còn chưa từ bỏ ý định đâu?

Thư đồng một bên chiếu cố Lâm Phác Du, một bên âm thầm cầu nguyện thư đưa đi kinh thành nhanh nhanh đến. Hắn nghe nói, trong núi chỉ cần rơi một chút tuyết, là đã có thể phong sơn. Đến lúc đó chẳng lẽ bọn họ còn phải ở trên núi qua mùa đông?

Trên núi này cái gì cũng không có, đừng nói là chậm trễ việc học của tiểu thiếu gia, chỉ sợ ngay cả thân thể đều cố không nổi. Còn có tên Ôn tam thiếu gia kia cũng thật không hảo tâm. Cả trái tim thư đồng đều phải lo đến nát.

Lâm Phác Du từ từ tỉnh dậy, không lo lắng trước mắt, trong tim chỉ còn lại có tràn đầy xấu hổ và giận dữ, nghiến răng nghiến lợi: “Ôn! Luân! Dám nói ta, bản thân hắn cũng bất quá chính là một tên bại hoại kết giao với hoạn quan, quả thực là đủ nhục nhã!”

Thư đồng nhân cơ hội đề nghị: “Tiểu thiếu gia ngài không cần cùng bại hoại so đo, ở trong này đến ngay cả giặt cái khăn trải giường cũng khó, nếu không chúng ta xuống núi đi?”

Lâm  Phác Du bướng bỉnh nói: “Không được! Tinh Vũ đại ca nhất định là bị Ôn Luân lừa!”

Thư đồng thiếu điều muốn khóc. Tiểu thiếu gia của tôi ơi! Hai phu phu nhà người ta, ngươi quản người ta ai gạt ai làm chi nha? Với ngươi có quan hệ gì, chúng ta nhanh chóng về nhà có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.