Ôn Luân một lòng nhào vào dạy dỗ gã sai vặt cùng thư đồng, nhưng bản thân cậu cũng là gà mờ, cũng chỉ biết ỷ vào một chút ký ức của nguyên thân. Lại nói tiếp, nguyên thân cũng có thư đồng cùng gã sai vặt, còn có thêm hai tùy tùng, nha đầu hầu hạ vú già tuyệt không thiếu. Nhưng từ khi lão Huyện Bá bị bệnh sau, ngay cả một bóng người đều không gặp, cũng không biết là hung hay cát.
Từ hiểu biết nông cạn về điểm này của Ôn Luân đến xem, những người đó nhiều nhất là bị đuổi đến một nơi rất xa đi, Lưu thị cũng không phải hạng coi mạng người như cỏ rác, luật pháp Tề Quốc cũng sẽ không dung túng hành vi chủ gia quá mức hà khắc.
Ôn Luân nghĩ nghĩ, liền buông xuống. Lúc này vẫn là thiếu quản gia, bằng không loại chuyện dạy dỗ hạ nhân này, chỗ nào yêu cầu cậu đến nhúng tay chứ?
Cũng may, Ôn Luân yêu cầu cũng không cao, yêu cầu cũng không phải học vấn cao thâm cái gì. Trác An cùng Tiểu Ỷ tuy rằng một đứa hàm hậu một đứa hướng nội, nhưng suy nghĩ đều không ngu ngốc, tốc độ học thứ mới cũng rất nhanh.
Ngay tại thời điểm Ôn Luân bảo trì thái độ lạc quan, một người ngoài dự đoán tìm tới cửa.
“Thái công công?” Ôn Luân thập phần ngạc nhiên, nhanh chóng thi lễ, “Ôn Luân gặp qua Thái công công.”
Thái công công nhanh chóng tiến lên một bước, đỡ lấy Ôn Luân: “Ôn tiên sinh làm cái gì vậy? Chúng ta đảm đương không nổi đại lễ này.” Đi theo hướng Ôn Luân đi một cái lễ sau, liền vươn tay hướng phía sau một chiêu.
Ôn Luân nhìn người nối đuôi mà vào, thứ mang theo trên người nhìn quen mắt vô cùng, rõ ràng là công cụ cậu chuyên dùng để sao trà, còn có thêm vài túi lá trà.
Thái công công giải thích: “Hoàng Thượng nhớ thương Vọng Xuân, cái loại lấy từ trên cây trà cổ này. Biết được Ôn tiên sinh không rảnh rỗi, ta rõ ràng liền tự chủ trương đem đồ vật mang xuống dưới. Còn hy vọng Ôn tiên sinh thứ lỗi.”
Ôn Luân có thể không thứ lỗi sao? Đây chính là Hoàng Thượng muốn uống. Thiên hạ này thứ có thể làm cho Hoàng Thượng nhớ thương thượng… Ôn Luân thoáng tự đắc một chút. Kỳ thật cậu vẫn luôn không biết là mình sao chế lá trà có bao nhiêu tốt, lá trà trong trà lâu bán rất đắt, cậu đều nghĩ đó là bán văn hóa, cùng hoàn cảnh của trà lâu, luôn cảm thấy không có bao nhiêu quan hệ tới thủ nghệ của mình.
Hai người dời bước đến bàn đá trong sân, ngồi xuống nói chuyện, Đại Hùng cũng không biết từ nơi nào biết được tin tức, đuổi trở về.
Đại Hùng cùng Thái công công hàn huyên hoàn tất sau, Thái công công cười tủm tỉm nói: “Nghe nói nhà Đại Hùng đại nhân mới vừa chuẩn bị mở cửa hàng bột đánh răng?”
Thái dương Đại Hùng thoáng giật: “Vâng, đã nhiều ngày tính toán khai trương. Đến lúc đó còn thỉnh Thái công vui lòng đến dự.” Cái thời điểm gì đều không thể gạt được vị kia, cũng thật sự là đủ. Cửa hàng đều còn chưa mở ra đến đâu, đã bị theo dõi. Bất quá cửa hàng này vốn chính là thái tử điện hạ thưởng cho. Một chút bột đánh răng mà thôi, không giống như liên nỗ của lần trước, chói mắt đến như vậy.
Thái công công cười a a mà đáp ứng, còn trực tiếp ở lại.
Vào lúc ban đêm, Diêu Thanh trở về gặp Thái công công, hết sức cao hứng.
Thái công công vốn đang cho rằng tiểu hài tử thường hay có bệnh hay quên, đã sớm quên cái lão nhân ở chung không quá lâu này đi, kết quả Diêu Thanh không những nhớ rõ, còn thực thân thiết mà lôi kéo Thái công công, cho ông nhìn thi họa gần đây của mình.
Đại Hùng thở dài. Thái công công này tới đây, tức phụ cùng nhi tử (?) tất cả đều bận việc.
Đi theo phía sau lá trà vào cửa, tiểu tiểu con lừa thực ưu thương: “Ân ngang?” Chủ nhân không thấy nó sao? Quả nhiên là do nó lớn lên quá lùn.
Thái công công lúc này đến, trong viện nhỏ náo nhiệt không ít. Ông mang đến đồ vật không ít, công cụ chế trà có một đống, còn có lá trà, quần áo, đồ ăn theo mùa linh tinh, đều là mang xuống từ trên núi. Thái công công bên người như trước đi theo bốn gã tùy tùng, hành lý tuy rằng không nhiều lắm, năm người thêm đồng thời cũng là không ít.
Tòa nhà kề bên thư viện không lớn, Thái công công là ở lại, bốn gã tùy tùng là như thế nào đều an bài không được, trừ phi ngả ra đất nghỉ.
Ôn Luân còn đang rối rắm, kết quả nhân gia khen ngược, trực tiếp ở trong sân cắm lều trại.
Trong viện vốn cỏ cây xanh um, bất quá để cho tiện buổi sáng luyện võ, Đại Hùng tự mình động thủ san bằng một khối đất trống ra, hiện tại địa phương lại vừa vặn cắm lều.
Trong khoảng thời gian ngắn an bài thỏa đáng hết thảy, đoàn người ngay cả thanh âm dư thừa cũng không phát ra.
Không có nơi luyện võ sớm, Đại Hùng tỏ vẻ không quan hệ: “Chúng ta có thể chạy bộ bên bờ sông, bên kia có một khối đất trống lớn, buổi sớm cũng không có người.”
Một phòng người, trừ bỏ Ôn Luân ra, đều là người luyện võ, ngay cả Trác An cùng Tiểu Ỷ đều tại chủ nhân gia yêu cầu, cũng đi theo cường thân kiện thể.
Sắc mặt Ôn Luân trắng nhợt, tập thể dục theo đài là tốt lắm rồi, vì sao còn muốn đi chạy bộ a? Chạy sớm đã đủ tà vật, còn muốn buổi tối chạy thêm một vòng, tiểu gấu mèo cảm thấy sống quá nhàm chán đi? Nghĩ đến đây, ánh mắt Ôn Luân nhất thời hung ác lên, một móng vuốt kéo Đại Hùng qua.
Ôn Luân còn chưa nói, Đại Hùng liền trấn an: “Tức phụ không cần đi, đệ mang theo Tiểu Ỷ, tạm thời ở trong sân đánh đánh dưỡng sinh quyền là tốt rồi.” Trong viện, đất trống cho hai người đánh quyền vẫn là có.
Tiểu Ỷ tuổi còn nhỏ, một đoạn thời gian trước thân thể còn có chút mệt, hiện nay tuy rằng nhìn không ra cái gì, nhưng vẫn là hảo hảo điều dưỡng một phen, lập tức tiến hành vận động cao độ liền dễ xảy ra vấn đề.
Trác An không giống, rốt cuộc là người thiếu niên, đối luyện võ cái gì quả thực nhiệt tình tăng vọt, hiện tại đã tự xưng là đệ tử ký danh của Đại Hùng. Hơn nữa tiểu tử này còn có một phen hảo khí lực, lại đồng ý chịu khổ, luyện được thập phần cần cù và thật thà.
Tập võ, trừ bỏ thiên phú ra, trọng yếu hơn là chăm học khổ luyện. Điểm này, kỳ thật có thể áp dụng tới bất luận nơi nào. Thiếu niên Trác An ăn nói không tốt này, không bao lâu đã được đoàn người Thái công công khẳng định.
Công tác chuẩn bị các giai đoạn trước khi sao trà cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, Ôn Luân ngại sân trong viện quá nhỏ, rõ ràng liền đem đồ vật chuyển qua trong trà lâu.
Ôn Luân không thường xuất hiện tại trà lâu, phàm là có khách nhân có thể gặp được Ôn Luân, nhất là những người có danh khí không thế nào vang dội, về nhà đều có thể hưng phấn mà nói ba ngày. Lần này có thể tận mắt nhìn thấy Ôn Luân sao trà, những người này càng thêm hưng phấn.
Ngay cả vài vị thế gia nghe tin tức cũng đều đến: “Ngược lại để ta đại khai nhãn giới a.”
Ôn Luân ung dung mỉm cười: “Bất quá là trong nhà sân quá nhỏ, thi triển không khai, ngược lại quấy rầy nhã hứng của chư vị, Ôn Luân sâu sắc xin lỗi.” Sau đó quay đầu gọi Thúy Liên, “Hôm nay mỗi khách nhân tặng một hộp bột đánh răng.”
Bột đánh răng của Hùng gia được giới văn nhân nhã sĩ đánh giá tốt ngoài dự đoán. Trà, là quân tử. Quân tử, là đại bộ phận văn nhân suốt đời theo đuổi. Nói là học đòi văn vẻ cũng tốt, hay là bởi vì thực tế hiệu quả cũng thế, dù sao có vài người chính là nhận định bột đánh răng Dục Tú này. Hơn nữa bởi vì trong khoảng thời gian ngắn không có chỗ nào bán, lượng đưa tặng lại thiếu, không thiếu người đặc biệt vì bột đánh răng này mà tới cửa trà lâu tiêu phí.
Ôn Luân tỏ thái độ này, lập tức liền có một vị lão tiên sinh cười mắng: “Tiểu tử ngươi thật biết buôn bán.” Với thanh danh hiện giờ của Ôn Luân trong vòng luẩn quẩn, cũng chỉ có vài vị đại gia này, mới dám nói như vậy.
Trùng hợp hôm nay Thiên bà bà cũng tới, cười theo một câu: “Bột đánh răng Dục Tú này rất tốt, nhưng lão bà tử ta lại không quá thích hương vị kia, khi nào sẽ làm vị khác nha?”
Ôn Luân còn chưa vấn đáp, lão tiên sinh liền hừ một tiếng: “Tục!”
Ôn Luân mắt thấy hai vị liền muốn sảo lên, vội nói: “Có. Bột đánh răng hoa lan, không biết bà bà thích hay không?” Đám cổ giả này, đừng nhìn một bó tuổi to, cá tính đều ấu trĩ đến thực, luôn một giây là cừu địch, giây tiếp theo lại ngươi hảo ta hảo, khiến người bàng quan mà đau đầu vô cùng.
Hoa lan, cũng là một loại rất được văn nhân truy phủng, có danh xưng hoa quân tử. Nữ tử yêu thích hoa lan, cũng là nhiều vô cùng.
Bột đánh răng hoa lan vừa ra, lập tức bình ổn một hồi tranh chấp.
Có hai vị đại gia phía trước, người bàng quan tuy nhiều, nhưng cũng không dám áp sát, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở một bên xa hơn một chút. Thị giả có ánh mắt, đem ghế dựa dọn đến lân cận, lại đem nước trà điểm tâm cất kỹ.
Chờ Ôn Luân chuẩn bị bắt đầu sao trà, vừa nhấc đầu liền phát hiện mình bị cường thế vây xem. Bất quá là sao trà mà thôi, có cái gì xinh đẹp chứ? Hơn nữa, hiện tại cậu sao trà đã thực chuyên nghiệp… Là thực chuyên nghiệp đi, Hoàng Thượng đều nhớ thương mà.
Nghĩ như vậy, Ôn Luân trầm xuống tâm tư nắm một nhúm lá trà, vẩy xuống nồi đun nóng. Cậu hơi hơi nheo lại ánh mắt, thanh âm khác trong tai nhất thời đều tiêu tán, chỉ có lá trà trước mắt, hơi nước dần dần bốc hơi, cùng với động tác của mình, lá trà ở trong tay vô cùng thuận theo mà quay cuồng, hâm nóng mỗi một tấc lá, thuận theo mà định hình thành hình dạng bản thân mong muốn.
Hai vị đại gia nhìn động tác của Ôn Luân, nguyên bản vẻ mặt tươi cười trên mặt, cũng dần dần nghiêm túc.
Những người vây xem thấy thế, động tác thưởng thức trà cùng điểm tâm trên tay cũng ngừng lại. Trong viện to như vậy, thế nhưng chỉ còn lại thanh âm rất nhỏ do Ôn Luân phiên sao lá trà.
Trong đám người có một cao một thấp hai vị thiếu niên sắc mặt xấu hổ, hai người đúng là Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh.
Ôn gia nam hài tử, tại phương diện đọc sách, có thể nói vừa sinh ra liền phải sinh hoạt dưới bóng của Ôn Luân. Huynh trưởng quá lợi hại, luôn bị lấy đến làm so sánh. Rõ ràng bọn họ cũng không tính kém, thậm chí so với người bình thường còn thông minh hơn rất nhiều, nhưng đánh giá đến cuối cùng luôn sẽ biến thành một câu —— “Đáng tiếc, so ra kém đại ca của bọn họ.”
Rõ ràng những đồng học khác có thành tích càng kém hơn bọn hắn, đều có thể được tiên sinh tán dương; mà trong ánh mắt tiên sinh cho bọn hắn, vĩnh viễn mang theo thất vọng cùng đáng tiếc.
May mắn, Ôn Luân lớn tuổi, sau khi bái Diêu Đại tiên sinh làm sư, càng thêm ru rú trong nhà, cả tư thục đều không thường đi. Hai người mới có thể giải thoát ra từ trong ác mộng mang tên Ôn Luân kia, không nghĩ tới bọn họ vừa tới thư viện phủ thành đọc sách, liền phát hiện mình quá ngây thơ rồi!
Thư viện đồng học đánh giá bọn họ thành hai cực phân hoá, quy tội bọn họ bởi hai vị “Hảo” huynh trưởng.
Trên mặt tình cảm, bọn họ khẳng định càng thiên hướng tới Ôn Thành, nhưng mà —— “Thì ra nhị vị là bào đệ của Ôn Thành, hắc hắc.” Những học sinh học tập tốt đẹp, cơ hồ trừ bỏ cười lạnh khinh thường ra, cơ hồ không có bất luận phản ứng gì khác.
Nhưng khi nói đến Ôn Luân, thái độ lập tức liền không giống —— “Không thể tưởng được nhị vị dĩ nhiên là huynh đệ của Ôn tiên sinh, thật sự là hạnh ngộ.”
Thái độ hai cực phân hoá này, khiến hai vị con vợ cả, nhưng không phải trưởng tử, Ôn gia thiếu gia, lập tức có lựa chọn, là một lựa chọn khiến cho tâm tắc đến cực độ. Tài nguyên Huyện Bá phủ đổ lên trên người bọn họ cũng không quá nhiều, đường ra của bọn họ còn cần chính mình tự đi mưu hoa. Tác dụng của những đồng học trong thư viện có thể mang đến, không thể nghi ngờ là thật lớn.
Giờ phút này, nhìn một ít nhân vật bọn họ bình thường mong muốn vẫn không thể chạm vào kia, đang nhiệt tình vây quanh Ôn Luân như vậy, Ôn Vũ Trạch còn hiểu được che dấu, nhưng ánh mắt của Ôn Cảnh Thịnh đã càng ngày càng trở nên hung ác hơn.