Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 82



So với danh xưng Hoa đô nổi danh khắp đại lục của Merkasajer, mỗi thành thị ở Tinh Linh vương quốc vào ngày xuân đều có tư cách để nhận lấy danh hiệu này. Khác với biển hoa nhân tạo của Merkasajer, vẻ đẹp tự nhiên từ sự hợp nhất hài hòa giữa Tinh Linh vương quốc với những cánh rừng xanh mát bao quanh càng khiến nó trở nên xinh đẹp. Cũng bởi vì Tinh Linh tôn trọng tự nhiên, cho nên sẽ không làm trái những quy luật của nó, gây ra những chuyện như thay đổi thời kỳ nở hoa của thực vật. Hiện giờ đã là cuối hè, không còn những đóa hoa kiều diễm đủ mọi chủng loại của ngày xuân, thế nhưng, mặc dù những loài hoa nở rộ vào mùa hè không rực rỡ như mùa xuân, thế nhưng cả Tinh Linh vương quốc vẫn vô cùng đẹp đẽ.

Cảnh vật xung quanh chỉ có một màu xanh biếc của cây cối, các Tinh Linh với xúc cảm nghệ thuật thiên phú của mình đã tạo nên những căn phòng, cửa sổ, cổng vào dung hợp hoàn mỹ với cảnh sắc xung quanh, bức tường được tạo nên từ dây leo xanh biếc đan xen vào nhau, mặc dù đang là giữa hè vẫn có thể nở ra những đóa hoa tươi thắm.

Đi dạo ở trên đường, lướt qua bên người đều là những Tinh Linh xinh đẹp, ở nơi này, nhân loại mới là những sinh vật hi hữu.

Đám người Donald vốn đã quen nhìn Iallophil nên vẫn chưa lộ ra bất cứ trạng thái si mê nào khi nhìn thấy mỹ mạo của các Tinh Linh, cũng ra vẻ như không nghe thấy những lời nghị luận của các Tinh Linh về mình. Bọn họ vốn luôn là những kẻ dẫn nhân chú mục, đã sớm học được cách thích ứng với cái nhìn chăm chú của những người xung quanh.

Bản thân Iallophil vốn mang mỹ mạo phi phàm, hiện tại lại nhận ra tình cảm của mình với Fei, càng không biết cái gì gọi là đặt mỹ nhân vào mắt. Trong mắt của Iallophil, Fei mới là người đẹp nhất, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều dẫn theo mị lực, đều mang vẻ đẹp khiến hắn say mê.

Còn Fei, hắn đối với việc đẹp hay xấu của nhân loại đều không có khái niệm, Tinh Linh trong mắt hắn cũng như thế, một cái miệng, một cái mũi, một đôi mắt, ngoại trừ đôi tai không giống ra, chẳng khác gì nhân loại cả, sự khác biệt trong diện mạo đơn giản chỉ là do hình dạng ngũ quan lớn hay nhỏ mà thành, đẹp hay xấu cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Nơi Tinh Linh vương quốc này, Iallophil không quen thuộc, nhưng bọn Brent đều từng đến, nên hắn để bọn họ dẫn đường tới nhà của Pháp Thánh cùng Tinh Linh công chúa.

Chuyện Iallophil đã trở về, Pháp Thánh sao có thể chưa từng nghe đến? Phải biết rằng, đại danh của Iallophil cùng Fei, hai vị Thánh giai trẻ tuổi, đã truyền khắp Uy Á đại lục. Pháp Thánh lúc nghe được chuyện này mới thấy yên tâm, chuẩn bị đi thăm Iallophil, chỉ tiếc là thê tử hắn có việc bận ở Tinh Linh vương quốc, không đi được, sau đó nhận được tin tức Iallophil ra ngoài du lịch, mới quyết định từ bỏ, không hề nghĩ đến, Iallophil sẽ chủ động ghé thăm bọn hắn.

Biết tôn tử yêu quý đến chơi, Pháp Thánh cùng Tinh Linh công chúa dĩ nhiên là vô cùng hoan nghênh, có cái gì ngon đều lấy ra hết mà chiêu đãi, bất quá, Iallophil vẫn yêu cầu để hắn tự làm. Vì vẫn chưa biết chuyện Iallophil có thể nấu ăn, phản ứng của Pháp Thánh cùng Tinh Linh công chúa đều giống như phản ứng lúc ban đầu của đám người Donald.

Chẳng qua là khi thấy cách nấu ăn vô cùng thuần thục của Iallophil, cùng với sự đa dạng, phong phú của các món ăn, màu sắc cùng cách trang trí của chúng, đặc biệt là sau khi nếm qua hương vị, liền không còn chút hoài nghi nào. Pháp Thánh ỷ vào bản lĩnh của mình, cướp đoạt phần ăn của ba hậu bối là Brent, Donald cùng Garvin, về phần Fei và Iallophil, một người là cao thủ có thể ngang bằng thực lực với mình, một kẻ là đầu bếp của bữa ăn này, tôn tử của mình, hắn cũng ngại đi tranh a, cho nên, chỉ có thể ủy khuất Donald bọn họ một chút.

Tinh Linh công chúa nhìn hành vi giành ăn với hậu bối của trượng phu mình, chỉ cười không nói, lơ đãng liếc nhìn về phía hai người đang im lặng dùng bữa, hoàn toàn bất đồng với mấy kẻ náo nhiệt ầm ĩ bên này.

Hài tử tên là Fei kia, ăn uống thực chậm rãi, từng miếng từng miếng một, nhấm nháp lấy hương vị của thức ăn, từ dáng ăn ấy như có thể nhìn ra sự quý trọng của hắn đối với thức ăn, là loại quý trọng chỉ có sau khi đã trải qua đau khổ. Về Fei, từ trượng phu của mình, nàng cũng biết được ít nhiều, mà khi nhìn hắn ăn như thế, nàng không khỏi có chút thương hại.

Tựa như chú ý đến tầm mắt của nàng, hài tử gọi là Fei ấy nhìn về phía nàng, sự thương hại trong mắt chưa kịp thu lại của nàng hẳn đã bị thấy được, nếu không, sao hài tử kia lại nhíu nhíu lông mày, hẳn là chán ghét sự thương hại của nàng đi. Nàng sai lầm rồi, một người như vậy sao lại cần thương hại, Fei. Red Creek của hiện tại không phải là phế vật, hắn dùng sự cố gắng của chính mình để đổi lấy lòng tôn kính của thế nhân, thương hại, kia chỉ là tình cảm mà cường giả dành cho những kẻ yếu, nàng không có tư cách để thương hại hắn.

Nàng cười cười nhìn Fei đầy xin lỗi.

Các Tinh Linh đều là những cung tiễn thủ trời sinh, cho nên bọn họ có được thị lực, trực giác cùng phản ứng phi phàm. Cũng vì vậy, Tinh Linh công chúa liền chú ý đến một ánh mắt khác. Tầm nhìn của Tinh Linh rộng hơn nhân loại, có nghĩa, trong tầm mắt của Tinh Linh sẽ xuất hiện nhiều thứ hơn, giống như hiện tại, Tinh Linh công chúa đang nhìn thẳng Fei, nhưng trong mắt nàng cũng bao quát cả Iallophil bên cạnh.

Mà ánh mắt của Iallophil lại khiến cho Tinh Linh công chúa vô cùng kinh ngạc. Đây không phải là ánh nhìn chăm chú vào thân nhân mình, trong con ngươi xanh thẳm kia là sự lạnh lùng và thâm trầm, phẫn nộ cùng lãnh khốc cũng lóe lên. Vì sao Iallophil lại có ánh mắt này?

Sau đó, Tinh Linh công chúa bắt đầu vận dụng thiên phú của chủng tộc mình, bất động thần sắc mà quan sát Iallophil.

Thế nên nàng nhìn thấy được, Iallophil cẩn thận mà phục vụ Fei, nụ cười trên mặt hắn thỏa mãn và ngọt ngào, cùng tình cảm ái mộ lưu chuyển trong mắt hắn.

Thì ra là như vậy. Tinh Linh công chúa đã minh bạch.

Đêm dài nhân tĩnh, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi, mà đêm nay, Tinh Linh công chúa lại cùng Pháp Thánh nói chuyện gì đó.

Sáng sớm hôm sau, khi Iallophil đang bận rộn ở nhà bếp thì Pháp Thánh xuất hiện.

“Iallophil, ta và nãi nãi có một số chuyện muốn nói với ngươi.” Pháp Thánh đi thẳng vào vấn đề, nhưng cũng không nói rõ là chuyện gì.

“Khi nào thì?” Iallophil vừa nấu cơm, vừa hỏi.

“Sau bữa sáng.” Pháp Thánh hẹn thời gian.

“Tối nay được không? Ta cùng Fei phải đi dạo một chút.” Iallophil không quá đồng ý.

“Chuyện chúng ta cần nói có liên quan đến Fei.” Pháp Thánh nghiêm túc nói.

Nghe thấy “có liên quan đến Fei”, Iallophil ngừng việc nấu cơm lại.

Ánh mắt hơi híp lại, tự nhiên tản ra nét thâm trầm, khuôn mặt mất đi vẻ tươi cười tạo thành cảm giác áp bách, Pháp Thánh cũng không nhún nhường, nhìn thẳng vào Iallophil.

“Được.” Biểu tình của Iallophil lại trở về bình thường.

Pháp Thánh gật đầu rời đi, chính là trong lòng hắn vẫn đang kinh hãi vì thực lực của Iallophil. Hắn tiến vào giai đoạn Thánh giai đã rất nhiều năm, thế nhưng, lúc nãy, trong nháy mắt, uy áp phát ra từ Iallophil lại khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, phải biết rằng, thời gian Iallophil tiến vào Thánh giai tuyệt đối ngắn hơn hắn, vậy mà, hắn lại có cảm giác, chính mình bị Iallophil áp chế.

Ở Hắc Ám đại lục, Iallophil rốt cuộc đã trải qua những gì?

Sau bữa sáng vô cùng phong phú, Iallophil cùng Fei nói tạ lỗi, “Fei, thật có lỗi, gia gia cùng nãi nãi có chuyện cần tìm, ngươi đi dạo một chút đi, sau khi nói chuyện xong, ta sẽ đến tìm ngươi. Đúng rồi, nghe nói, hương vị của mấy con cá trong sông Suna ở ngoài thành ngon lắm, hay ngươi đi bắt vài con, lát nữa ta chế biến thử xem sao?”

Fei nghĩ nghĩ, cũng đúng, liền bắt đầu cất bước, hướng về phía ngoại thành. Sau khi nhìn Fei rời đi, Iallophil tiến vào chỗ mà Pháp Thánh đã hẹn.

Kỳ thật, Iallophil cũng đoán được, gia gia cùng nãi nãi sẽ nói chuyện gì, họ hẳn là phát hiện cảm tình của hắn đối với Fei rồi. Ngăn cản sao? Hắn cũng sẽ không nghe theo.

Địa phương ấy thực bí mật, chung quanh không có bất cứ kẻ nào khác, Iallophil ngồi đối diện với Pháp Thánh cùng Tinh Linh công chúa.

“Tình cảm của ngươi với Fei là gì?” Tinh Linh công chúa trực tiếp hỏi.

“Ta yêu hắn.” Iallophil vô cùng thản nhiên trả lời.

Cho dù trong lòng đã có đáp án, nhưng khi nghe Iallophil chính miệng nói ra, Pháp Thánh cùng Tinh Linh công chúa vẫn thấy kinh hãi.

“Ngươi nên biết, thế tục không chấp nhận tình cảm này.” Pháp Thánh nói.

“Cái nhìn của thế nhân có can hệ gì đến ta, ta chỉ muốn hắn.” Iallophil không hề che giấu sự lạnh lùng đối với thế nhân của mình, cảm tình trên mặt hắn là sự lãnh bạc không thèm để ý bất cứ ai khác ngoài Fei.

“Ngươi nghiêm túc sao?” Lần này, Tinh Linh công chúa tiếp lời.

Những lời này thì khi Donald bọn họ biết được tình cảm của hắn dành cho Fei cũng từng hỏi qua.

“Ta sẽ không đem Fei ra nói đùa.” Một lần ngu xuẩn đem Fei ra chơi đùa đã quá đủ rồi, hắn đã muốn hối hận không thôi, hắn hẳn là cảm thấy may mắn vì Fei có thể nhạy bén phân biệt được thật giả, mới có thể không xem những lời yêu của hắn là nói dối, dù sao, cũng là đã có tiền án a, sai lầm đồng dạng, hắn nào dám tái phạm.

“Nếu chúng ta muốn ngươi buông tha thì sao?” Phu thê Pháp Thánh cùng Tinh Linh công chúa luân phiên hỏi.

“Ta cự tuyệt.” Iallophil sẽ không thỏa hiệp. “Cho dù có bỏ qua hết thảy mọi thứ trên đời này, ta cũng sẽ không buông Fei ra.” Hàm nghĩa ẩn trong đó là, cho dù có đoạn tuyệt thân tình, hắn cũng sẽ không nghe theo lời bọn họ. Hắn đã cường đến mức không cần dựa vào bối cảnh của gia tộc cũng có thể vang danh hậu thế.

Tinh Linh công chúa cùng Pháp Thánh nhìn lẫn nhau, hoàn toàn rõ ràng sự nghiêm túc cùng cố chấp của Iallophil.

“Nếu đã như vậy, tùy ngươi.” Tinh Linh công chúa lên tiếng quyết định.

“Các ngươi không phản đối sao?” Lúc này đến lúc Iallophil giật mình.

“Iallophil, ta cùng nãi nãi ngươi cũng từng cố chấp, có yêu, có phiền não, có buông tha.” Tình yêu vượt qua chủng tộc giữa Tinh Linh cùng nhân loại tuyệt đối là chuyện không hề dễ dàng, nhân loại phải chịu đựng chuyện chính mình ngày một già đi, trong khi ái nhân vẫn trẻ trung như trước, Tinh Linh phải chịu được một ngày nào đó trong tương lai mất đi ái nhân của mình. “Nhưng cuối cùng, chúng ta vẫn đi tới cùng nhau. Chính bởi vì đã trải qua, cho nên mới hiểu được, tình yêu không phải chuyện có thể vứt bỏ dễ dàng. Yêu thật kỳ diệu, yêu mến ai, kỳ thực căn bản là thân bất do kỷ, thực giống như đã chú định sẵn rồi, không hiểu tại sao liền đã yêu người kia.” Trên khuôn mặt của Pháp Thánh thế nhưng lại hiện lên vẻ ngọt ngào, đó là tuổi trẻ khinh cuồng từng trải qua, vì yêu mà liều lĩnh.

“Chúng ta tìm ngươi nói chuyện, chỉ là muốn xem ngươi có bao nhiêu giác ngộ đối với cảm tình dành cho Fei, nếu như không đủ, chúng ta sẽ không tán thành ngươi tiếp tục, dù sao con đường của ngươi so với chúng ta năm đó còn gian khổ hơn nhiều.” Tinh Linh công chúa nói ra nguyên nhân tìm Iallophil nói chuyện.

“Cám ơn.” Một tiếng cám ơn này là vì sự ủng hộ và chấp nhận của hai vị trưởng bối.

“Ta và nãi nãi ngươi thì không có chuyện gì, nhưng phụ thân của ngươi lại khác, tình cảm của hắn và mẫu thân ngươi mặc dù tốt đẹp, lại không phải tình yêu. Hơn nữa, hắn vẫn bị trói buộc bởi công tước gia, cho nên hắn sẽ không hiểu được tình cảm của ngươi, cũng là người sẽ phản đối kịch liệt nhất.” Pháp Thánh nhắc nhở.

“Ta biết, ta sẽ đưa ra giao dịch mà phụ thân không thể cự tuyệt được.” Không thể thuyết phục trên mặt cảm tình, vậy thì dùng lợi ích đến thuyết phục thôi.

Đối với việc này, Pháp Thánh cũng không hỏi nhiều, hắn tin tưởng hài tử thiên tài Iallophil này sẽ có biện pháp, chính là, trong lòng không tránh được có điểm bi thương, giữa phụ tử với nhau lại phải nói đến lợi ích. Iallophil thật sự trưởng thành rồi, ý tưởng của hắn có chính xác hay không, Pháp Thánh cũng không xen vào.

Trên đời này, chỉ có con cái mắc nợ cha mẹ, không có cha mẹ nào mắc nợ con của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.