Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 86: Tuyết sơn



Thời điểm rời khỏi Tinh Linh vương quốc, Iallophil có tìm Pháp Thánh nói chuyện, không phải về vấn đề cảm tình, mà là vấn đề thực lực của Pháp Thánh.

Nghe Iallophil đánh giá xong, Pháp Thánh im lặng thật lâu.

“Hắc Ám đại lục mạnh như vậy sao?” Lời nói của Iallophil, không thể nghi ngờ là đã phá hủy kiêu ngạo của Pháp Thánh. Hắn vốn là người có thực lực mạnh nhất tại Uy Á đại lục, thế nhưng, theo như lời Iallophil nói, thực lực của hắn ở Hắc Ám đại lục không đáng nhắc tới chút nào, tâm tình của hắn lúc này, tuyệt không thể nói là tốt.

“So với Uy Á đại lục mạnh hơn rất nhiều, mấy vạn Thánh giai, tạm thời không nói đến chín vị Quân Vương thực lực Thần giai, nếu chỉ tính Thánh giai mà nói, Thánh giai được tạo ra bởi hoàn cảnh nguy hiểm của Hắc Ám đại lục, cho dù là kẻ vừa tiến vào Thánh giai, trong một trận chiến sinh tử, phần thắng của gia gia cũng chỉ có một nửa.” Ngay cả đối đầu với một Ma tộc vừa tiến vào Thánh giai, phần thắng cũng chỉ có một nửa, có thể tưởng tượng được, thực lực của Hắc Ám đại lục mạnh đến mức độ nào.

Những gì Iallophil nói, kỳ thật có thể nhìn thấy rõ ràng, ở Uy Á đại lục tuy rằng cũng có nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không hơn Hắc Ám đại lục, Uy Á đại lục là cường giả vi tôn, nhưng Hắc Ám đại lục còn chú trọng chuyện đó hơn nữa, ngay cả ngôi vị Hoàng đế, kẻ thừa kế cũng phải đạt đến Thánh giai mới được lên ngôi, chỉ như vậy là đủ biết chủng tộc toàn dân thượng võ kia chấp nhất lực lượng đến mức nào.

Trên Uy Á đại lục, Thánh giai quá mức thưa thớt, làm cho Thánh giai không còn đối thủ, đứng ở vị trí cao nhất của Uy Á đại lục, được thế nhân tôn kính. Tuy bản thân Thánh giai không nghĩ chính mình không ai địch nổi, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác thế nhân không ai có tư cách giao thủ cùng bọn họ, từ đó mất đi tâm tiến thủ cùng cố gắng đã từng có, không có ý thức về nguy cơ cũng khiến bọn họ thiếu đi sát khí và nhuệ khí.

“Ta đã biết.” Pháp Thánh đứng dậy rời đi, hắn phải suy ngẫm lại thật kỹ, loại chuyện này không ai có thể giúp đỡ, tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính mình.

Chuyến du lịch qua Tinh Linh vương quốc đến đây là kết thúc, Iallophil cùng Fei tiếp tục đi đến mục tiêu đã quyết định từ trước, Tuyết Sơn nằm ở cực Bắc của đại lục.

Càng đi về hướng Bắc, thời tiết cũng ngày càng lạnh, nhiệt độ không khí càng thấp. Mặc dù biết nội lực của Fei thâm hậu, sức chịu đựng đối với rét lạnh rất mạnh, nhưng Iallophil vẫn chuẩn quần áo thật dày, sợ Fei không chịu nổi cái lạnh ở nơi cực Bắc.

Thời điểm bước vào một quốc gia ở phương Bắc hẻo lánh phủ đầy băng tuyết, trên người Fei đã muốn khoác thêm một lớp áo khoác lông thú vừa dày vừa nặng, nhìn từ đằng xa, hắn tựa như biến thành một quả cầu bông tròn tròn, thế nhưng Iallophil vẫn như ngạihắn còn không đủ ấm.

Mùa đông ở Denton rất lạnh nhưng không có tuyết, Hắc Ám đại lục cũng không có, cho nên đây là lần đầu tiên Iallophil trải qua một mùa đông mà tuyết ngập đầy đường như ở phương Bắc. Lúc này, tưởng tượng tốt đẹp của hắn về hình ảnh tuyết rơi đã bị phá hủy, bắt đầu lo lắng khí trời rét lạnh như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể của Fei.

Gió ở đây mạnh, lạnh đến thấu xương, có khả năng cắt bị thương khuôn mặt của Fei, ân, cổ áo hẳn là nên làm cao hơn chút nữa, hoa tuyết lạnh lẽo, phủ lên đỉnh đầu Fei sẽ lạnh đến mức nào a, ân, phải làm thêm mũ giữ ấm, đường tuyết trơn trượt, còn có thể làm ướt giày, đông lạnh chân của Fei thì không được, ân, giày phải làm lại cho dày hơn, nghe nói khi khí hậu quá lạnh sẽ gây ra nứt da, phải chuẩn bị …

Cuối cùng, Fei thật sự chịu không nổi. Mặc nhiều như vậy, hắn sẽ không thể tự do hoạt động, cho nên liền nhã nhặn mà từ chối lòng tốt của Iallophil, trong mắt cũng bắt đầu xuất hiện một tia không kiên nhẫn, vì thế, Iallophil chỉ có thể dừng lại, nghĩ biện pháp khác làm cho Fei càng thêm ấm áp, lò sưởi, canh nóng, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn cho Fei.

Iallophil bận quan tâm đến Fei như vậy, tự nhiên sẽ không nhìn thấy ba hảo hữu phía sau, vì không có nội lực cao như hắn và Fei màphải ăn mặc thật dày, thế nhưng vẫn không hết lạnh, thậm chí khi nhìn thấy bộ dạng co ro của bọn họ, hắn cũng không có chút xíu quan tâm nào.

Đối với chuyện này, Donald, Garvin cùng Brent lại phỉ nhổ tính cách trọng sắc khinh hữu của Iallophil thêm lần nữa. Bọn họ nghĩ sao mà lại muốn cùng Iallophil đi vào quốc gia phương Bắc hẻo lánh này a, phải biết rằng, năm đó, lúc bọn họ đến nơi này là đầu hạ, thời tiết rất tốt, bầu trời cao rộng, mây lững lờ trôi, thảo nguyên bao la, rộng lớn, rừng rậm xanh tươi đầy sức sống, dê bò chạy khắp cánh đồng, nào ngờ hiện tại mùa đông còn chưa bắt đầu, chỗ này đã lạnh như vậy, thế thì mùa đông sẽ còn lạnh đến thế nào a.

Trong lòng ba người thầm mong hứng thú của Fei có thể chấm dứt sớm một chút, nhân dịp mùa đông chưa đến, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đối với quốc gia xứ băng tuyết này, Fei lại rất chờ mong, mặc dù biết nguyên lý, nhưng tận mắt nhìn thấy bông tuyết trắng muốt, hắn vẫn cảm thấy rất đẹp. Lúc ở mạt thế, chỉ có những thứ vật chất màu xám không rõ là gì rơi xuống, mang theo độc tính cực nhỏ cùng tính ăn mòn, tuyệt đối không thể xem là đẹp, mà những bông tuyết trắng bay đầy trời trước mắt hắn lúc này, có thể nói là vừa nhẹ nhàng vừa xinh đẹp.

Giẫm lên tuyết mà đi, dưới chân vang lên từng tiếng kẽo kẹt, Tuyết Sơn nhìn từ xa như phủ lên một chiếc áo khoác màu trắng tinh, khung cảnh xung quanh cũng đều là một màu trắng tinh thuần.

Thế nhưng, vào ban đêm, Fei liền cảm thấy ở đây cũng có chỗ không tốt, tiếng gió rít luôn khiến hắn bừng tỉnh giữa khuya, chính là, hắn không nghĩ rời khỏi nơi này chỉ vì lý do như thế. Iallophil nhìn đáy mắt của Fei xuất hiện quầng thâm, đau lòng đề nghị rời đi nơi này, Fei cự tuyệt.

Hắn nói, “Ta sẽ không vì vậy mà muốn thoát ly hoàn cảnh này, ta muốn thích ứng với nó, chiến thắng nó.” Người sinh hoạt tại mạt thế chỉ có thể đi thích ứng với hoàn cảnh, trốn tránh, đó là chuyện vô cùng không thực tế, giả như như có một ngày phải sinh hoạt trong hoàn cảnh thế này, nếu không thể thích ứng thì phải làm sao đây.

Iallophil hiểu rõ tính cách của Fei, cho nên không ngăn cản nữa, mà là cùng Fei tập thích ứng, chia sẻ công tác gác đêm cho Fei, ít nhất như vậy, Fei có thể an tâm mà ngủ.

Yêu y, không chỉ là sủng y, thương y, bao dung y, dung túng y mà thôi, còn cần phải tôn trọng y. Hắn không thể trở thành chướng ngại trên con đường đi lên của Fei, cũng sẽ không ngăn cản Fei, bởi vì làm như vậy sẽ chỉ khiến hắn đánh mất y, hắn phải làm là trở thành người mà Fei có thể tín nhiệm giao phía sau của chính mình, là cường giả có thể cùng Fei sánh vai.

Ba người Donald vốn ngập tràn oán khí đối với việc đặt chân đến phương Bắc giá lạnh này, sau khi nghe Fei nói, không còn thấy bất mãn gì nữa. Fei mạnh hơn bọn hắn không phải không có lý do, nhưng coi đây là cớ để trở nên lười biếng, kiêu ngạo như bọn hắn sao có thể làm được.

Cho nên, ba người bọn hắn cắn răng chịu đựng, dưới sự chỉ điểm của Iallophil mà nâng cao ý chí và năng lực của chính mình, cũng hiểu được một chuyện, vương quốc này lấy lực lượng quân sự trứ danh trên Uy Á đại lục cũng không phải không có lý do.

Sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, người dân nơi đây có khí lực mạnh mẽ, lớn dần trong gió và tuyết cũng khiến bọn họ có được ý chí kiên cường. Nơi đây mặc dù không có cao thủ đạt thực lực Thánh giai, nhưng quân đội của quốc gia này, đến ngay cả đế quốc Avella cũng phải bận tâm vài phần. Cũng nên may mắn là hai nước tương đối xa nhau, nếu không nhất định sẽ xảy ra tranh chấp.

Mấy người Iallophil không dùng danh nghĩa chính thức của quốc gia để tiến vào đất nước này, nhưng khí chất cùng ngoại hình của năm người khó tránh khỏi khiến người khác chú ý, cho nên, thư mời chính thức của Hoàng gia vẫn được gửi đến. Đối với chuyện này, Iallophil cùng Fei không có hứng thú, thân phận Thánh giai cũng cho bọn họ khả năng có thể mặc kệ thư mời mà không bị ai nói gì, nhưng Donald với thân phận hoàng tử thì không được.

Donald đành lôi kéo Brent cùng Garvin đi tham gia yến hội, ứng đối với các cuộc nói chuyện đầy hàm ý, thật sự là mệt chết.

Cho nên a, đến lúc Iallophil cùng Fei muốn đi vào trong Tuyết Sơn chơi, ba người bọn họ liền mượn cớ này mà chạy khỏi các cuộc yến hội.

Vương đô của quốc gia phương Bắc này cách Tuyết Sơn rất xa, bởi vì xung quanh Tuyết Sơn có rất nhiều nhân tố nguy hiểm, bởi vì tư tấn không phát triển, cho nên nếu không phải người thường xuyên ở nơi này sẽ không biết được sự đáng sợ của một ngọn tuyết sơn.

Fei mặc dù là lần đầu tiên đến, cũng chưa từng nhìn thấy tuyết sơn, nhưng tư liệu trong trí não có ghi chép về những điều cần lưu ý khi đi, Fei cũng có thói quen nghiên cứu hoàn cảnh lạ lẫm, cho nên hắn có đọc qua

Hắn cho rằng Iallophil bọn họ cũng phải biết những điều cần lưu ý đó, cho nên không nhiều lời, dù sao Iallophil, Donald, Garvin cùng Brent biểu hiện ra trước mặt hắn không phải ngu dốt, mà là uyên bác trí tuệ. Cho nên đương nhiên, đối với những kiến thức thường thức ở tuyết sơn trong trí não, Fei cho rằng bốn người Iallophil biết rất rõ ràng.

Iallophil tự cho mình bản lĩnh cao cường, không bận tâm để ý cái gì, mà ba người Donald bởi vì đã từng đến nơi này, nên cũng không nghĩ rằng có gì cần phải bận tâm.

Trên núi chỉ có tuyết trắng bao phủ, cảm giác phi thường trống vắng, tiêu điều. Mặc dù đều là cảm giác mênh mông rộng lớn, nhưng biển cả khiến người ta cảm thấy vĩ đại, bao la, mà màu trắng của tuyết sơn lại mang đến cảm giác tịch mịch, hoang vu, biển cả có thanh âm của sóng biển, có thanh âm của những con cá lao ra khỏi mặt nước, còn trong tuyết sơn chỉ có tiếng gió rít dữ tợn, tiếng bước chân của chính mình khi giẫm lên nền tuyết, tiếng hắt xì mỗi khi có gió mạnh thổi qua, thi thoảng cũng thấy một ít màu nâu xanh phủ trên tang đá, thế nhưng không khí ở đây trầm lặng không chút sức sống, không có tiếng chim hót, không có màu xanh của cây cỏ, không hề nhìn thấy bất cứ thân ảnh của loài động vật nào. Nơi này, quả thật rất tịch mịch.

Đều là cảnh sắc giống nhau mỗi ngày, ở biển còn có thể câu cá thư giãn, nhưng trong tuyết sơn, ngoại trừ đi cũng chỉ có nghỉ ngơi, không có bất kỳ hoạt động nào khác, cho dù là có người đi cùng vẫn khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi cùng buồn bực.

Dĩ nhiên, đối với Fei xem đây là đợt rèn luyện ý chí thì không, Iallophil chỉ cần cùng Fei một chỗ liền thấy hạnh phúc, những kẻ có cảm giác này, tự nhiên chỉ còn ba người Donald, Garvin và Brent.

Fei tôi luyện ý chí của mình ở nơi này, làm cho tâm cảnh của hắn tăng lên một tầng, thực lực tiến lên cao giai của Thánh giai, mà Iallophil, sau khi phát hiện, cũng tạm thời bỏ qua những suy nghĩ dư thừa, bắt đầu tập trung tu luyện. Đối với thực lực, Iallophil vô cùng để ý, hắn không thể thua Fei, hắn còn đang chờ một ngày có thể thắng Fei để ôm y a, ngày đó đến càng sớm càng tốt, cho nên tuyệt đối không thể để chính mình thua sau Fei quá nhiều.

Mỗi ngày trôi qua đều chỉ thấy một màu trắng, cảm giác tịch mịch, chán nản khi không thấy bất cứ sự sống nào, ngày ngày trôi qua trong buồn tẻ, nhìn Iallophil chuẩn bị thức ăn tinh mỹ cho Fei mà bọn hắn chỉ có thể gặm lương khô, cuộc sống như thế, bảo ba người bọn hắn làm sao chịu được.

“A, ta chịu hết nổi rồi.” Rốt cục Garvin nhịn không được gào lên tiếng lòng của ba người, thanh âm như vậy khiến từ trong núi vang dội lại rất nhiều lần.

Lúc này, Fei nhẹ nhàng nói một câu, trong khung cảnh tịch mịch của tuyết sơn trở nên vô cùng rõ ràng, “Ở trên tuyết sơn không thể lớn tiếng.”

“Tại sao?” Iallophil đáp lại lời của Fei đầu tiên.

“Bởi vì chấn động từ âm thanh sẽ khiến tuyết lở.” Fei không nhanh không chậm trả lời, bình thản đến cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.