Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1018: Một lần vừa thấy tưởng rằng chung thân 05



Nàng vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt sáng ngời tràn ngập trí tuệ - một đôi mắt biết nói, dáng người nhỏ xinh không khác nào con búp bê của tiểu muội nhà bên, một con búp bê mang theo sự sống, sự linh động hiếm có.

Nhớ đến biểu hiện nhiệt liệt trên đài của nàng, hắn bất giác cười rộ lên lộ ra hàm răng đều như bạch ngọc, trên gương mặt còn hai lúm đồng tiền nho nhỏ cùng đôi mắt to đen bóng, càng nhìn càng suất khí.

“Ngươi nếu chỉ trặc sơ sơ, hay là tới đây ngồi một lát, thoa thêm chút thuốc mỡ sẽ nhanh khỏi. Nếu nặng ta sẽ cho người dùng kiệu đưa ngươi trở về.”

Tô Mạt nhìn thoáng qua, lại nhìn xem tỷ tỷ, thấy nàng hết sức lo lắng, liền lắc đầu: “ Chỗ của các ngươi không cho người ngoài vào, không tiện cho lắm.”

Tần Nguyên Quân không dám nhìn đại tiểu thư, vừa thấy nàng, hoặc là lúc nàng nhìn hắn, hắn đều mặt đỏ tim đập, chân tay luống cuống, khẩn trương muốn chết.

Nhưng với Tô Mạt thì khác, Tô Mạt thực thích môn cầu trường cũng hợp tính hắn, hệt như một tiểu muội muội.

Xa xa trận đấu truyền đến tiếng đàn du dương cùng tiếng hát uyển chuyển:“Phương bắc có giai nhân, di thế mà độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc......”

(Phương Bắc có người đẹp,

Đẹp tuyệt thế mà còn đơn chiếc,

Quay nhìn một lần làm nghiêng thành,

Quay nhìn lần hai thì nghiêng nước.)

Tần Nguyên Quân đương ngẩn ngơ thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa tiếng hằng nga tiên tử: “ Vậy làm phiền Tần công tử, chúng ta chỉ ngồi bên cạnh một lát là tốt rồi.”

Tần Nguyên Quân cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm, Tô Mạt ho khan một tiếng, hắn mới hồi phục tinh thần, bèn mời nhóm người Tô Mạt qua hàng rào, còn hắn vội vàng dọn dẹp, bày thêm đệm ngồi.

Tô Mạt liếc qua thấy nào là yên ngựa, còn có sách vở.

Tần Nguyên Quân tự mình dùng khay bưng trà cùng hoa quả điểm tâm đến.

Bọn họ là dội cầu trường của hoàng gia, đãi ngộ vô cùng tốt, những điểm tâm này tất cả đều là ngự dụng ban thưởng xuống.

Xa xa, các đội viên muốn qua đây ngồi tiện thể trêu đội trưởng vài câu đều bị phó đội trưởng trừng, vội vàng chạy mất.

Tô Mạt lớn tiếng kêu: “Cố lên a!”

Tần Nguyên Quân cười nói:“Mạt nhi thực thích môn cầu trường nhỉ.”

Nghe hắn vừa mở miệng đã thân thiết như vậy, đại tiểu thư hơi hơi nhíu mi, nhưng cũng chưa nói cái gì, dù sao muội muội của mình vốn đáng yêu, được người người ưa thích cũng không có gì không tốt.

Tuy rằng chỉ nói mấy câu nàng cũng có thể nghe ra Tần Nguyên Quân đối muội muội không nham hiểm Vương Mai Lâm, cho nên cũng liền nhẹ nhàng thở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.