Thái tử khoanh tay đi trước, Tần Nguyên Quân đi theo sau hắn một bước, nhìn thấy hắn vận cẩm bào tay áo rộng rãi, tay áo nhanh nhẹn, không giống bộ dáng đến chơi bóng, liền tăng thêm vài phần đề phòng.
Thái tử đi được vài bước, hỏi:“Nghe nói gần đây nhất Tần phu nhân tự mình lo thu xếp việc hôn nhân cho Tần đội trưởng, thời điểm thành thân, đừng quên thỉnh bản cung đi uống ly rượu mừng.”
Tần Nguyên Quân hơi thi lễ,“Nhất định.”
Hắn nghe được trong giọng nói của thái tử có địch ý, cũng hiểu là vì sao.
Ngày đó hắn cũng chỉ trong lúc vô ý nghe được phụ mẫu nói chuyện, hình như Tô gia lão phu nhân có ý định lo liệu việc hôn nhân cho đại tiểu thư, xem ra không muốn cùng thái tử liên hôn.
Lão phu nhân còn vô tình hỏi niên kỉ, tướng mạo của Tần Nguyên Quân …, điều này thường là có điềm báo trước hướng vào đó, đại gia tộc đề nghị kết thông gia đều là bắt đầu giả bộ như vô tình hỏi đến.
Người nghe nếu có ý, sẽ đã ở lúc chạm mặt chuyên môn “Vô tình” trả lời một chút về vấn đề kia.
Như vậy đã nói lên hai nhà đều có ý, sẽ tìm người ở giữa đứng ra làm mai mối nói vun vào.
Tuy rằng thái tử tôn quý, lại có thể là tân hoàng đế tương lai, nhưng Tần Nguyên Quân cảm thấy nếu Tô đại tiểu thư không có gả cho hắn làm thái tử phi, vậy chính mình có quyền nghĩ biện pháp theo đuổi nàng ấy.
Hơn nữa Tô tiểu thư là loại hình nữ tử hắn ái mộ, đoan trang tao nhã, điềm đạm nho nhã nội liễm, không tùy tiện không điệu bộ......
Tóm lại hắn thích loại hình nữ tử như thế.
Nếu là lúc trước chưa gặp qua, hắn sao cũng được, nhưng hiện tại đã gặp, thì nói cái gì cũng sẽ không tùy tiện bỏ cuộc.
Thái tử hừ một tiếng,“Đợi lát nữa hẹn gặp ở trường đấu!”
Nói xong đi nhanh vào lều tạm thời vì hắn mà dựng lên để thay y phục.
Tần Nguyên Quân không kiêu ngạo không siểm nịnh như cũ tiễn hắn đi ra ngoài.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư về tới Hoa Xuân uyển, trò truyện trong chốc lát, liền ở trong phòng nghỉ ngơi.
Tô Mạt có chút lơ đãng, muốn đi xem trận đấu môn mã cầu, lại không muốn bỏ lại mặc kệ tỷ tỷ.
Từ lúc ở sân huấn luyện đung phải thái tử, tâm tình nàng tựa hồ lại sa sút.
Tuy rằng Tô Mạt kiếp trước không chưa từng hẹn hò yêu đương, đời này cũng chưa thất tình qua, không hiểu có tư vị ra sao.
Nhưng có đọc sách vẫn hơn, trong đám bạn có người hẹn hò yêu đương, có người thất tình đều sẽ chia xẻ cùng nàng, cái loại cõi lòng suy tính thiệt hơn này, không phải kiểu đau đến tận xương tủy, thì lại như là nước nóng nấu ếch vậy.
Như là bị một cơn sương mù bao vây lấy, làm cho người ta tâm tình cuồn cuộn hỗn độn, dù thế nào cũng không cởi bỏ được.
Có một loại mây mù dày đặc nhìn không tới con đường mê man phía trước, trái tim đau khổ giãy dụa, không chiếm được sự đáp lại, nhìn không tới ánh mặt trời, làm cho tâm tình người ta sút kém, tinh thần hậm hực.