Cái gì cũng không muốn làm, nhìn thấy xung quanh đều là cảm xúc bi quan.
Cảnh xuân tươi đẹp, nàng sẽ nói cảnh xuân đến, u oán như biển.
Mưa xuân thấm ướt vạn vật, nàng sẽ nói là vũ hoành phong cuồng tam nguyệt mộ, hà kế lưu xuân trú (mưa đập gió tạt cuối tháng ba, hà tất gì phải làm cho mùa xuân đứng lại).
Tóm lại thời điểm bị tổn thương, nhìn cái gì cũng đều là bi thương.
Người khác cứng rắn muốn chọc ghẹo nàng vui vẻ, nàng lại sẽ nhìn vào khuôn mặt tươi cười của người khác mà rơi lệ.
Tô Mạt nhớ rõ một cô bạn thân đã nói qua,“Lúc thương tâm, ở trong cảnh tượng náo nhiệt nhất, lệ rơi đầy mặt, cái loại tư vị này, là loại bạn không sao hiểu được.”
Nàng là không thể cảm nhận lĩnh hội được, cũng không muốn lĩnh hội nó.
Nàng không muốn để chính mình thành không ốm mà rên khó gió than mưa, người thương thu khóc nguyệt, nàng hy vọng tỷ tỷ cũng không phải loại đó.
Nhân sinh vốn là ngắn ngủi đau khổ, nếu còn muốn bỏ ra nhiều thời gian như vậy để bi thương, chính là tự kiếm chuyện đào bới ra sự bi thảm của chính mình.
Vậy nàng không phải bi thảm, mà chính là tự gây tự chịu mà thôi!
Nàng thấy tỷ tỷ ngồi ở cạnh cửa sổ, một tay chống má, nhìn lên chậu hoa mẫu đơn ở phía trên bên ngoài cửa sổ trong gian phòng ấm, tâm trạng muốn đi xem trận đấu một chút cũng không có.
Tuy rằng nàng thật sự rất muốn biết Tần Nguyên Quân có thể đánh thắng được thái tử hay không.
Dù sao, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu nha.
Lúc này, cho dù nàng cùng Tần Nguyên Quân không quen biết, thậm chí có chút hiểu lầm nhỏ, vậy nàng cũng ủng hộ hắn.
Đối thủ của hắn chính là kẻ địch của nàng rồi!
Lại không biết trải qua bao nhiêu thời gian, mặt trời lặn về hướng tây, ánh sáng màu vàng phủ kín sân nhà.
Ngoài cửa sổ bụi hoa phong lan đón gió phấp phới.
Lúc này bên ngoài có người trở về, bọn người Kim Kết lập tức nói:“Tam tiểu thư đã trở lại.”
Tô Mạt vội đi đón, Tô Hinh Nhi được nha đầu dìu tiến nhanh đến, vẻ mặt phẫn nộ nói:“Hơi quá đáng, ai người nào đó, hắn sao có thể xấu xa đến thế!”
Trong lòng Tô Mạt trầm xuống, lập tức đoán được tình huống không ổn, quả nhiên khẩu khí Tô Hinh Nhi thở hổn hển, ngồi ở bên dưới cửa sổ nói:“Trận đấu rất kịch liệt, lúc gần như Tần công tử cơ hồ muốn thắng rồi, kết quả liền bị người ta đụng phải, ngã xuống ngựa, còn bị dẫm vào ngực một cái. Khẳng định xương cốt đều bị gãy đứt!”
Đại tiểu thư biến sắc, đồng tử co rút lại, không khỏi khẩn trương lên,“Thật sao?”
Tô Hinh Nhi gật đầu, nói văng nước miếng:“Đúng vậy nha, ta tận mắt nhìn thấy. Hai đội ai cũng rất lợi hại, tấn công phòng thủ qua lại. Ai biết lúc thời điểm mấu chốt Tần công tử bị thương. Ta đều thấy hắn bị hộc máu.”