Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1024: Đây là chiến trường cũng là vũ đài của nàng 02



Hoàng đế cùng hoàng quý phi, Tả tướng, Tô quốc Công mọi người đều ở trong phòng, tùy giá Huống thái y còn có một chuyên môn phụ trách trị liệu chứng bệnh ngoại thương như là đao thương té ngã ….

Hoàng đế mỗi lần xuất hành đều mang theo hắn, bởi vì môn mã cầu, kỵ xạ …vv, bản thân nó vốn có chứa tính nguy hiểm nhất định, tự nhiên phải chuẩn bị tốt.

Chỉ là lần này Huống thái y tựa hồ cũng hết cách rồi, bởi vì hắn hoài nghi Tần Nguyên Quân có một chỗ xương ngực bị vỡ vụn, còn làm cho một cây xương sườn phía bên phải bị gãy, rất có khả năng chọc đến nội tạng.

Nói vậy, cũng chỉ có thể nhìn hắn mất máu đến chết.

Bộ dáng Tần đại nhân như bị đột quỵ, hai mắt mờ mịt nhìn qua nhìn lại, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao.

Thời điểm Tần phu nhân nhìn thấy nhi tử đầy người đều là máu me me bét liền chết ngất.

Huống thái y nơm nớp lo sợ nhìn về phía hoàng đế bẩm báo, mà hoàng đế sắc mặt âm trầm, giống như là đêm trước khi mưa to tiến đến,“Phải đem Tần Nguyên Quân cứu sống!”

Hắn nói như chém đinh chặt sắt, không cho phép nửa điểm cự tuyệt, Huống thái y thậm chí nghe ra có uy hiếp trong đó.

Nếu Tần Nguyên Quân chết, sẽ cho bọn họ vài thái y chôn cùng.

Hai mươi người cùng nhau chơi bóng đã đều bị hoàng đế hạ lệnh bắt, bao gồm cả thái tử ở bên trong, rốt cuộc xử trí như thế nào thì phải chờ lệnh của hoàng đế.

Mà hoàng đế đương nhiên cũng chờ kết quả Tần Nguyên Quân có được cứu sống hay không.

Thuật cưỡi ngựa của Tần Nguyên Quân cực kì tốt, kĩ thật chơi lại nổi tiếng, từ lúc tám chín tuổi đã chơi, chưa từng thất thủ.

Kết quả trận đấu này liền xuất hiện tình huống như vậy.

Tô Mạt đi từ từ tới bên người phụ thân, cầm tay hắn.

Tô Nhân Vũ nhìn nàng một cái, ý bảo nàng đi về trước, hoặc là đi tới chỗ lão tổ mẫu.

Tô Mạt lôi kéo hắn lén lút lui ra ngoài,“Cha, người có xem quá trình ra đúng không?”

Tô Nhân Vũ không nói chuyện, chỉ gật đầu một cái.

Tô Mạt lại thấp giọng hỏi:“Cha, không chỉ là ngoài ý muốn?”

Tô Nhân Vũ thở dài, nâng dấu tay sờ đầu nàng,“Nha đầu, đừng ở chỗ này, về viện của chúng ta đi.”

Tô Mạt quay đầu nhìn về phía trong điện, Tần đại nhân sắc mặt như đất, Tống tả tướng đứng một bên ánh mắt âm trầm, nhưng cũng có thể nhìn thấy đuôi lông mày lóe lên một tia đắc ý.

Tô Mạt đột nhiên lĩnh ngộ được một chút gì đó, vài người Tần đại nhân, Tả đại nhân không thỏa hiệp với Tống tướng, bọn họ là do hoàng đế tự tay đề bạt lên, là trong triều độc lập, cô thần, cũng không kết đảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.