Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1051: Gánh vác sứ mệnh bánh kem 01



Lúc ấy tiểu thư vì muốn cho Tĩnh thiếu gia hiểu được, nói rất cẩn thận, các nàng ta nghe được, khẳng định học mót.

Tô Hinh Nhi cũng nóng nảy,“Vậy làm sao bây giờ?”

Nhìn thấy tình hình thành công trước mắt, loại kem bơ tuyết trắng thuần khiết kia làm cho người ta nhịn không được muốn bổ nhào lên, đây cũng không phải là điểm tâm, mà là hàng mỹ nghệ.

Còn có những bông hoa tinh xảo được trang trí lên......

Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, đột nhiên tựa hồ hiểu được điều gì.

Hoàng Phủ Giác nhìn bọn họ hai người một cái,“Mạt nhi, làm sao bây giờ?”

Tô Mạt hơi hơi cười nhìn Lăng Nhược một cái,“Lăng Nhược, ngươi còn nhớ rõ ngày đó ta phân biệt được tỷ muội các ngươi không?”

Lăng Nhược gật đầu,“Chính là tiểu thư vẫn chưa nói sao lại phân biệt được.”

Tiểu thư vẫn cười mà không nói, nàng bèn cho nàng tiểu thư chỉ là đoán, nhưng hiểu rõ tiểu thư hơn, nàng liền cảm thấy không có khả năng.

Tô Mạt ra dấu nháy mắt với Kim Kết,“Đại quả cam, nói cho nàng ấy biết.”

Mọi người vừa nghe, cũng bắt đầu hiếu kì, nhìn về phía Kim Kết.

Kim Kết giải thích nói:“Ngày đó tiểu thư nói nhỏ với ta, tuy rằng thanh âm nhỏ, nhưng Lăng Nhược tỷ tỷ khẳng định đã nghe thấy. Tiểu thư nói ‘Ta lần trước đọc được một quyển sách, nói song bào thai đồng tính là cùng trứng, bề ngoài rất giống nhưng ánh mắt tỷ tỷ sẽ sáng hơn, hai hàng lông mày gọn gàng hơn.’ sau đó Lan Như tỷ tỷ liền liếc ngươi một cái.”

A Cổ Thái kinh ngạc kêu to lên,“Oa, thì ra là như vậy, ta vẫn đều không phân rõ được tỷ muội các nàng đó, bất quá sau này ta phát hiện được Lăng Nhược có vẻ hung dữ, Lan Như đáng yêu hơn!”

Nói xong hắn ha ha cười rộ lên, ánh mắt xinh đẹp càng sâu hun hút động lòng người.

Lăng Nhược giết hắn bằng mắt, hắn càng cười to hơn nữa.

Kim Kết méo miệng,“A Cổ Thái, chúng ta đều nóng nảy muốn chết, ngươi sao còn cười được a.”

A Cổ Thái nhìn Tô Mạt,“Có Mạt nhi ở đây, Trời sụp xuống ta còn không sợ. Trời thật sự có sụp đi nữa, mọi người chết cùng một chỗ, cũng tốt thôi!”

Tô Mạt lùi về sau lảo đảo, Hoàng Phủ Cẩn thuận tay đỡ lấy nàng.

Hắn nhìn nàng từ trên cao xuống, ánh mắt trong veo,mỉm cười, ý tứ thích thú.

Tô Mạt bĩu môi, ở góc độ này nhìn hắn, giống như càng tuấn tú!“Làm sao bây giờ?”

“Ngươi nói xem?” Hắn rất có hứng thú hỏi nàng.

Tô Mạt gãi đầu,“Vậy...... Trốn đi hầm băng.”

Nàng cười hắc hắc, nhảy dựng lên, suy nghĩ nói:“Nếu không có đáp án, thì khiến cho đối phương đem đáp án đưa cho ngươi, nếu......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.