Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lại Tô Nhân Vũ, thâm thúy sâu xa, quật cường bất khuất.
Nàng nghe xong thản nhiên nói:“Nếu ta nói không ghen tị, đó là giả. Có đứa nhỏ nào không nghĩ đến được đến cha mẹ cưng chiều? Nhưng bởi vì xuất thân không giống, địa vị khác nhau, con của chính thất và thứ thiếp có sự khác biệt. Có người vừa sinh ra liền được cha mẹ sủng ái, có người bị đuổi xuống thôn trang, làm những công việc nô tỳ cũng không phải làm. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn bị di nương trút giận lên người, động một chút là chửi mắng không cho cơm ăn.
Thử hỏi, nữ nhi nào đã từng sống như sẽ không ganh tỵ a?”
Vương phu nhân lạnh lùng nói:“Lão gia nghe thấy rồi đó, cho nên ngươi liền nguyền rủa chính tỷ tỷ mình?”
Đôi lông mi dày cao vút của Tô Mạt run rẩy:“ Có thể ở Phù Dung viên, ta đã rất thỏa mãn. Phu nhân rất tốt với ta, lão gia đối ta cũng thực chiếu cố. Ta đã mãn nguyện. Muốn nói nguyền rủa, từ đâu đến? Phu nhân một khi đã nói như vậy, thì xin mời lấy chứng cớ ra. Ta sai ai đi mua về? học làm ra sao? chẳng lẽ ta từ trong bụng mẹ sinh ra đã biết làm?”
Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng, quét mắt một cái về đám người Trương mụ mụ:“ Đem Đỗ di nương đi cứu tỉnh.”
Một chậu nước lạnh hắt đi xuống, Đỗ di nương rên rỉ tỉnh lại, hơi thở yếu ớt.
Tô Mạt làm bộ như quan tâm, bổ nhào về phía trước:“Di nương, ngươi rốt cuộc làm cái gì, liền khai mau ra đi.”
Sau đó lên tiếng khóc lớn, trong lúc nàng đưa sát đến lỗ tai Đỗ di nương nói khẽ chỉ có nàng ta mới nghe được:“Ngươi muốn nguyền rủa ta, bảo hộ nữ nhi của ngươi. Ngươi cũng quá ác độc. Nay gậy ông đập lưng ông.”
Đỗ di nương toàn thân chấn động, giống như gặp quỷ lập tức đẩy Tô Mạt ra, hoảng sợ nhìn nàng,“Ngươi, ngươi......”
Tô Mạt lạnh lùng nhìn Đỗ di nương, ám chỉ nàng ta, nàng thật sự biết bí mật của bà ta.
Nếu không phải chính mình giúp nàng ta che dấu, chỉ sợ Vương phu nhân đã sớm phát hiện.
Đỗ di nương đột nhiên cầu xin tha thứ, không biết sức lực lấy từ đâu ra:“Lão gia, phu nhân, các ngươi đánh chết ta đi. Không liên quan đến Mạt Mạt. tiểu nha đầu đó không biết gì hết. Ta muốn nó nghe lời, cầu xin phu nhân, lão gia, để cho ta trở về ở đại viện. Ta......”
Nàng gắng sức tiếp được nữa, lập tức nằm rạp trên mặt đất.
Mấy roi kia sớm đã làm cho nàng ta da tróc thịt bong.
Vương phu nhân lạnh lùng nói:“ Tứ tiểu thư không biết sao? ”
Đỗ di nương do dự một chút, cùng Vương phu nhân đấu đá cả đời, lập tức ý thức được, phu nhân đang gia hại tứ tiểu thư, nàng chỉ là vật làm nền.
Nàng ta do dự, Tô Nhân Vũ hừ lạnh một tiếng, mệnh lệnh Tô Mạt:“Quỳ xuống!”