Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1152: Hy vọng quanh co 02



Dừng một chút, Tô Mạt lại nói:“Dù sao, mọi người chí hướng bất đồng, có người tình nguyện ý lòng mang thiên hạ, mang lại hoà bình và ổn định cho đất nước, tự mình đưa vị trí cao cao tại thượng nhưng không khác gì lồng giam trao cho người khác. Có người thích du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại như vậy. Ngũ Ca, huynh nghĩ sao?”

Hoàng Phủ Giác yên lặng nhìn nàng, hắn hiểu được, nàng đang thay Hoàng Phủ Cẩn nói rõ chí hướng của mình cho hắn nghe, để hắn không cần thiết phải đề phòng huynh ấy.

Hắn nhìn nàng thật sâu:“Mạt nhi, muội yên tâm, cho dù không có lý do này, huynh cũng sẽ dốc hết sức mình cứu nhị ca. ”

Tô Mạt thi lễ, chân thành cám ơn hắn. Những lời như vậy có nói cùng thái tử cũng vô dụng. Hắn ta từ nhỏ đến lớn luôn được người khác nịnh nọt, chúc tụng, chỉ biết có mình, nào có tâm tư bình tĩnh mà nghĩ thay người khác, đặt mình vào vị trí đối phương mà suy nghĩ.

Mà ngũ hoàng tử thì khác, nói hắn được sủng ái chính là đả kích hắn. Làm một hoàng tử, hắn cần cố gắng rất nhiều mới được phụ hoàng để ý, đạt đến cái danh hiền lương.

So với kẻ không làm gì cũng được vạn người chú ý như thái tử mà nói chính là một loại bi ai.

Cáo từ Hoàng Phủ Giác, Tô Mạt tìm Hoàng Phủ Cẩn.

Lần này thị vệ giữ cử không ai còn cản đường nàng, thấy nàng tới lập tức tránh qua một phía.

Tô Mạt một mình đi vào, liền thấy Lưu Vân Lưu Hỏa đang luyện công, Hoàng Phủ Cẩn khoác khoan bào miễn cưỡng ngồi nhìn.

Thấy nàng đến, hắn lập tức biến thành người khác, nhanh nhẹn nhảy lên, hạ xuống trước mặt nàng.

Tô Mạt nhìn hắn cười, để hắn tự do nắm tay mình. Lưu Vân Lưu Hỏa đừng lại chào nàng.

Tô Mạt ngôi xuống ghế với hắn, cười nhẹ nói:“Vườn hoa rất tốt, không có trở ngại. Nhưng còn chàng, chàng có muốn ra khỏi chỗ này không?”

Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày, châm chọc cười:“Bẫy do người giăng, ta có thể thoát sao?”

Tô Mạt thở dài.

Hoàng Phủ Cẩn là người thông minh, nhưng những kẻ thông minh đều có nhược điểm.

Không đứa con nào có thể bình tĩnh khi bị thân sinh phụ thân đối xử như vậy.

Trên chiến trường, Hoàng Phủ Cẩn có thể quyết đoán, xử lý mọi việc rõ ràng lưu loát, nhưng lại vô lực khi đối diện với phụ thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.