Nhưng Tô Mạt biết đại ca không vui, hắn không thích An Bình công chúa dù nàng không phát hiện hắn thích tiểu thư nhà nào.
Ngày phụ thân dẫn đại ca tới chỗ hoàng đế dập đầu tạ ơn, Tô Trì mặt âm trầm, không có một ý cười, Tô Mạt nhìn thấy hắn hết sức khó chịu. Hoàng đế cười cười cho bọn họ đứng dậy, ban cho Tô Trì mấy thứ may mắn làm lễ vật, còn có An Bình công chúa tự tay thêu hà bao tặng hắn. Quân thần nói đùa một thời gian, tiểu thái giám vào báo: “Bệ hạ, tả tường đại nhân cầu kiến.”
Mọi người đang vui vẻ rộn ràng bị một chậu nước đá đổ vào, sắc mặt mọi người đều cứng đờ.
Trong khoảng thời gian này tả tướng vẫn cáo ốm, Tô Nhân Vũ tiếp nhận chức vụ của hắn, tuy rằng lúc đầu rất nhiều người cố ý làm khó hắn nhưng Tô Nhân Vũ đâu phải quả hồng mềm. Dù sao cũng là tướng quân mang binh, không dùng được vũ lâm vệ, cũng không dùng được binh lính của thành – một lũ binh lính bán lư manh, ông trực tiếp xin lệnh, điều chúng đi đại bản doanh Tây Sơn đợi lệnh.
Các quan lại làm bộ thanh quan nhưng đằng sau gian ác, hắn dùng sức mạnh tạm thời cách chức để phó cấp tiếp quản, từ từ tiêu diệt từng bộ phận một, tất cả đều phải nhìn sắc mặt Tô Nhân Vũ. Dù sao không phải tất cả mọi người đều nguyện sy theo tả tướng, ngày thường có kẻ cáo mượn oai hùm, có kẻ cuộc sống khó khăn, kẻ khốn cùng, kẻ cần bổng lộc nuôi vợ con, ….
Cho nên tả tướng muốn đoàn kết tất cả mọi người đi theo hắn là không có khả năng. Dù sao ngày thường số người được lợi là số ít, muốn dùng quyền thế ép buộc tất cả theo mình là không có khả năng.
Cho nên chỉ cần hoàng đế kiên định, Tô Nhân Vũ rat ay nhanh gọn quyết liệt, căn bản không cho tả tướng con đường sống, giống như cuồng phong thổi lá vàng thu, gần như đem bè đảng của tả tướng ở cấp cao trong triều quét sạch sẽ. Đương nhiên là hoàng đế không muốn quá kịch liệt, không muốn đen Tống gia đạp đổ, như vậy đối với thanh danh của hoàng đế cũng không bị tổn hại nhiều, dù sao Tống gia đi theo hắn lâu nhất hơn nữa công lao cũng không nhỏ.