Tô Mạt chu miệng không phủ nhận, Hoàng Phủ Cẩn đến trước mặt nàng hỏi: “Đều dàn xếp tốt rồi sao?”
Vì hoàng đế nói Thải tử cùng Ngũ hoàng tử cải trang, Hoàng Phủ Cẩn dẫn cờ hiệu, mọi chuyện đều do hắn an bài nên Hoàng Phủ Cẩn quyết sẽ không vượt qua, hết thải đều do Hoàng Phủ Cẩn quyết định, hắn tuyệt đối sẽ không vì binh lính mà cầu tình. Hắn tôn trọng quyền uy tuyệt đối của người mang binh.
Lúc này có thị vệ chạy tới, hành quân lễ: “Điện hạ, binh lính vì chỗ ở nên đã đánh nhau.”
Đã đánh nhau?
Tô Mạt thay bọn họ mà bi ai, chán sống rồi hay sao mà dám đánh nhau.
Quả nhiên Hoàng Phủ Cẩn đen mặt, biểu tình nhất thời như trời giữa đông, lạnh lùng đứng lên đi về phía trạm dịch, mọi người liền đuổi theo.
Hoàng Phủ Giác ở phía sau Tô Mạt nói: “Nhị ca thân mặc nhung trang vào liền thành một người khác, đặc biệt lạnh lùng, đến ta cũng sợ hãi.”
Tô Mạt cười cười, Hoàng Phủ Cẩn chỉ mặc đồ bó sát người bằng nhung, không có mặc áo giáp, nếu mặc nguyên bộ võ phục đứng lên chỉ sợ khí thế càng dọa người hơn.
Bên trong viện của trạm dịch có một đám người đang vây quanh thành vòng tròn, ồn ào cổ vũ: “Đánh, đánh, đánh!”
Một thị vệ liền quát một tiếng: “Tề vương điện hạ tới.”
Đám người vây quanh giật mình, tự động tránh ra tạo một con đường. Chỉ thấy ở giữa có hai nam nhân đang đánh nhau, một đám mặt đỏ tai hồng. Thấy Hoàng Phủ Cẩn đến, họ tách ra, quỳ một gối.
Hoàng Phủ Cẩn chỉ liếc mắt một cái, mọi người liền cảm thấy một cỗ uy áp đánh úp lại, không khỏi lùi lại hai bước. Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Các người có hai người còn là phó thống lĩnh trong cung?”
Hai người vâng, đều có chút không phục, Hoàng Phủ Cẩn biết bọn họ đều là thế gia đệ tử, ngạo khí là thật.
Hắn quét mắt nhìn mọi người một cái, thản nhiên nói: “Bọn họ đánh nhau, không có ai khuyên can sao?”
Lúc này có một người trẻ tuổi sắc mặt kiên nghị, biểu tình nghiêm túc đi ra, quỳ một gối nói: “Tiểu nhân đã khuyên can nhưng vô dụng.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái: “Là đánh không lại hay như nào?”
Người nọ nói: “Không phải đánh không lại mà là chức vị thấp không thể dùng vũ lực quản họ.”
Hoàng Phủ Cẩn nhếch khóe môi nói: “Bổn vương cho ngươi chức quyền, thân phận ngươi và bọn họ thay đổi, người làm phó thống lĩnh, ngươi là đội trưởng của bọn họ.”