Tô Mạt giơ tay đến gần gã, không chút gì sợ hãi, mỉm cười nói: “Đứng gần ngươi vậy nói chuyện dễ hơn, mà ngươi cũng dễ không chế ta hơn, tiện cả đôi đường. ”
Hai tay nàng buông xuống, chỉ lộ ra vẻ nõn nà vô hại, không một tia uy hiếp.
“Xin hỏi đại công tử, ngươi cùng Tề vương có cừu oán sao? Một kẻ không để danh lợi tiến tài vào mắt như ngươi, không lẽ vì cái gọi là xưng vương xưng bá mà chiếm núi chứ?”
Thái độ Vu Hận Sinh hết sức bình thường, chỉ có đuôi lông mày hơi nhíu: “ Ta chỉ hứng thú với cái gì có tính chất kích thích!”
Tô Mạt mị hí mắt, không vì tiền tài, quyền thế, địa vị, bí tịch?
Đơn thuần vì kích thích?
Hắn là bệnh thần kinh sao?
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói:“Là nam nhân, ngươi liền cùng bổn vương nhất quyết sinh tử, đừng đem kẻ khác làm lá chắn.”
Vu hận sinh thản nhiên nói:“Ta theo đuổi kích thích, cũng không nói muốn tìm chết. Ta với ngươi mà đánh nhau sẽ có kết quả gì? Ngươi chết, ta mất mạng. Chờ ta chơi đã, tự nhiên sẽ tìm ngươi nhất quyết sinh tử.”
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên ôm lấy Tô Mạt, phi thân dựng lên, tùy tiện phóng một nắm phi tiêu cản đường Hoàng Phủ Cẩn với thủ hạ của hắn còn bản thân ôm Tô Mạt nhảy xuống vực sâu.
Bên này, Hoàng Phủ Cẩn vừa một mặt đánh rớt phi tiêu, mặt khác lao nhanh xuống núi không một chút chần chờ.
Lúc Vu Hận sinh ôm Tô Mạt nhảy xuống, gió từ khe núi thổi lên lại vô tình nâng đỡ hai người, làm tốc độ rơi chậm lại còn đến khi Hoàng Phủ Cẩn nhảy xuống lại đổi chiều, làm tốc độ rơi nhanh kinh khủng. Hoàng Phủ Cẩn không một chút nhíu mày, lợi dụng hai bên vách núi vừa bảo trụ mình vừa tấn công Vu Hận Sinh.
Vu Hận Sinh một tay ôm Tô Mạt một tay đối kháng cùng Hoàng Phủ Cẩn. Hai người bên đánh bên đỡ, tưởng chừng phải mất vài trăm hiệp nhưng Vu Hận Sinh tự nhiên lao vào vách đá, chui ngay vào một hang động không dễ gì thấy được.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức tháo đai lưng phóng lên một nhanh cây trước mặt, lấy đà đuổi vào hang.
Trong sơn động khúc khúc chiết chiết, nghe không được gì, hắn chỉ có thể bắt mình bình tĩnh, không được bối rối.
Hắn ngồi xuống đất, vận dụng nội lực để cảm giác động tĩnh trong này.
Nhưng bốn phía như cũ im lặng, không một chút âm thanh.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức kết luận, chắc chắn ở đây có cơ quan, ngăn cách hắn với chỗ vu Hận sinh đang trốn.