Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng vào lòng, run giọng nói:“Nha đầu xấu xa, sau này, khi nào luyện thành Thiên thủ quan âm rồi mới được chạy loạn, bằng không, tuyệt đối không làm mấy chuyện nguy hiểm này nữa.”
Nếu dám bỏ lại hắn tự ý hành động, đừng trách hắn nhẫn tâm, hắn nhất định cho nàng nếm uy thế Tề vương.
Lửa giận hừng hực khiến mắt hắn vô cùng dễ sợ.
Tô Mạt vội gật đầu: “Mau, bắt Vu Hận sinh nhanh. Hắn trúng thuốc mê của muội, không thoát được.”
Hoàng Phủ Cẩn lấy một xâu dạ minh châu ném qua, bóng tối bị đẩy lùi nhưng nửa bóng Vu Hận Sinh cũng không thấy.
“ Hắn trốn rồi!”
Tô Mạt ảo não: “ Koong lẽ thuốc của muội chưa đủ mạnh? Nhưng nếu ra nhiều quá lại sợ hắn phát hiện. Nhưng mà thuốc này đủ hạ gục 5 đầu trâu mà.”
Hoàng Phủ Cẩn huýt sáo, lập tức, tiếng A Lí truyền tới: “ Vương gia!”
Hoàng Phủ Cẩn trầm giọng: “ Đốt đuốc, dẫn người lục soát toàn bộ mọi ngóc ngách, ai chống cự, giết không tha!”
A Lí vâng lệnh, dẫn người lục soát, năm người một tổ, lục tung Dã Kê.
Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt ra khỏi sơn động, lúc này quan binh hầu như đã làm chủ toàn bộ Dã Kê.
Trịnh Vinh dẫn người đến báo với Hoàng Phủ Cẩn, Hải Nhất Đao cùng một số đương gia bị bắt, Hắc tháp hán tử bỏ trốn, đám người tập kích Tô Trì cũng không thấy tăm hơi. Một số đầu hàng, một số chết trận, Dã Kê căn bản bị quét sạch.
Tô Mạt muốn Hoàng Phủ Cẩn thả mình xuống, cứ để như vầy nhất định bị người cười nhạo.
Hoàng Phủ Cẩn rũ mắt, đổi tư thế ôm để nàng ngồi lên khuỷu tay chứ nhất định không buông.
Mặt Tô Mạt đỏ rực nhưng đành chịu, chỉ có thể ôm cổ hắn, nói với Trịnh Vinh: “Trịnh Thiên tổng, phiền ngài dẫn người lục soát kĩ các sơn động.”
Trịnh Vinh lãnh mệnh đi ngay.
Thấy mọi người đi hết, Tô Mạt lấy long cười với Hoàng Phủ Cẩn: “ Tĩnh điện hạ, không ngờ tiêu diệt Dã Kê thuận lợi hơn tường tượng nha!”