Sau ngày thu phục Dã Kê, ngày nào cũng có mấy cô nương đến phủ đưa gà, đưa trứng để Hoàng Phủ Cẩn tẩm bổ, sợ tới mức hắn hạn chế ra ngoài.
Nhìn thư mật trong tay nàng, Hoàng Phủ Cẩn an ủi: “Trong thư nói hai mẹ con họ không vấn đề, con nít lúc mới sinh yếu một chút, tẩm bổ đầy đủ sẽ không sao. Về phần Vương phu nhân, sai a Cổ Thái giúp một chút.”
Tô Mạt gật đầu, trước đây nàng nể mặt đại tiểu thư nên bỏ qua cho bà. Nói sao thì đó cũng là mẹ ruột đại ca với đại tỷ, hôn nhân của họ còn cần bà ta góp mặt. Nhưng giờ thì khác, bà ta tuổi cũng không nhỏ, người già có vấn đề là bình thường, động tay chân cũng dễ.
Nàng mím môi, sắc mặt lạnh lẽo, gọi A Lí tới nói mấy câu.
A Lí nghe xong, mặt không đổi sắc, tuân lệnh thi hành.
Hoàng Phủ Cẩn thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng cau lại thì khẽ cười, vuốt mày nàng: “ Đừng giận! Ta đã đưa bái thiếp tới chỗ Trầm lão gia, chắc mấy ngày nữa sẽ được gặp.”
Tô Mạt nghĩ nghĩ, gặp mặt trước cũng tốt, bàn chuyện hợp tác, phân chia lợi nhuận, chỉ cần tiếp xúc vài lần, sau này sai thuộc hạ đi cũng tiện hơn. Chỉ cần ở lại chỗ Trầm lão gia ít ngày là ổn.
Không ngờ, chưa kịp đi, phủ nha đã xảy ra vấn đề. Thổ phỉ khá đông, không giải hết lên kinh được, số còn lại tự nhiên đổ bệnh, còn một số nổi loạn, rối tinh rối nùi. Chẳng những vậy, không có Chỉ huy sứ, nhiều chuyện không cách gì điều động làm Giải tuần phủ sứt đầu mẻ trán.
Hoàng Phủ Cẩn với Tô Mạt đành ở lại giúp hắn xử lý, đem toàn bộ thổ phỉ ra khỏi nhà giam tham gia sửa đường, sửa núi, vừa giải quyết được tình trạng thiếu người, vừa giúp họ hoạt động gân cốt, hít thở không khí bên ngoài, cũng làm cho binh sĩ dễ quản lí hơn.
Mặt khác, cho dán cáo thị có hình Vu Hận Sinh với Vu Hãn, liệt kê tội trạng bọn chúng, ai có tin chính xác về chúng thưởng năm trăm lượng, bắt được Vu Hãn, thưởng năm ngàn lượng; bắt được Vu Hận Sinh, thưởng một vạn lượng. Ai báo tin giả, phạt năm tram lượng, đày đi ngàn dặm.
Cuối tháng sau, bọn tô Mạt sắp đến Hàn Châu thì nhận được tin động trời khiến Tô Mạt bàng hoàng rớt luôn thư xuống đất.