Từ nhỏ đến lớn, nó một đường thuận lợi, vô bệnh vô tai nhưng từ sau chuyến đi Vạn Xuân uyển không còn như vậy nữa. Hết bị ngựa đạp ngực lại tới bị tiểu nhân kiếm chuyện, giờ lại xảy ra chuyện này.
Thử hỏi nàng không buồn sao được?
Nàng giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nói với Tần đại nhân:“Quân nhi của chúng ta làm người nho nhã lễ độ, với nữ nhân luôn khách khí. Trong nhà có thông phòng nha đầu nó còn không để ý, sao có khả năng để ý gái lầu xanh, còn dẫn tới tranh giành nữa? Ả đó đẹp tới đâu chứ? Quân nhi nhà chúng ta có phải chưa từng thấy mĩ nhân đâu.”
Tần Khôn liên tục thở dài. Mới ban đầu, nghe con vì giành ca cơ mà bị đánh ông không biết giấu mặt vào đâu, xấu hổ không chịu được, vội dẫn phu nhân nhà mình tới Tô gia từ hôn.
Không ngờ, Tô gia đại tiểu thư một mực không tin con ông lại là người như vậy. Lời nàng nói làm ông bừng tỉnh. Ông làm cha mấy chục năm còn không hiểu tính con mình, để cô gái nhỏ như nàng ta nói mới tỉnh ra.
Hai vợ chông đang ủ rũ thì nghe người hầu tới báo Tô quốc Công, lão phu nhân cùng Tô tiểu thư đến thăm.
Tần Khôn nghe thấy liền dẫn phu nhân mình ra cửa đón.
Hai bên nói ít câu thì lão phu nhân xin phép vào thăm Tần Nguyên quân. Tần phu nhân nghe vậy thì dùng dằng.
Lão phu nhân thấy nàng như vậy thì nắm lấy tay nàng vỗ nhẹ: “Tần nương à, chúng ta là thong gia, tuy hai bên chưa tổ chức đám cưới nhưng Quân nhi cũng là con rể tương lai của chúng ta, sao chúng ta không đến thăm cho được.”
Tần phu nhân nghe vậy liền xin lỗi rồi dẫn mọi người vào trong.
Nàng cho rằng, nếu Tô tiểu thư cương quyết không từ hôn thì có gặp bộ dáng Tần Nguyên Quân bây giờ cũng sẽ không đổi ý. Nhưng nếu nàng muốn từ hôn thì bà cũng không cách nào. Coi như bà không duyên có đứa con dâu này.
Nhưng nếu không từ hôn thì với bệnh tình con mình như vậy, không lẽ để đường đường tiểu thư Quốc công phủ chịu khổ suốt đời sao?