Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1401: Đại các lĩnh Thái Bình các 03



Diệp Tri Vân thấy nàng nhận sai, tựa hồ cũng không còn giận như vừa rồi: “Biết sai là tốt rồi.”

Tô Mạt lại hỏi: “Cha nuôi, vậy cha có thể nói cho chúng con biết vì sao không thể mượn huyền băng châu được không? Cũng không phải chúng con không trả.”

Cơn giận của Diệp Tri Vân thoáng cái vọt lên, “phanh” một tiếng đụng vào xà ngang sau đó ngã xuống, tức tới mức hai mắt trợn trắng: “Chớ cùng ta nói chuyện, đều đi ra ngoài, đi ra ngoài!!!!”

Tô Mạt không thể làm gì khác hơn đành phải đi ra ngoài. Lưu Vân Lưu Hỏa ở ngoài vẻ mặt đồng tình nhìn nàng.

Mấy người tránh Diệp Tri Vân, Tô Mạt hỏi: “Vương gia đâu?”

Lưu Vân nói: “Sáng sớm đã trốn đến nha môn.”

Tô Mạt liếc bọn họ một cái: “Các ngươi cũng không nhắc nhở ta.” Để nàng ngốc như vậy mơ màng tiến vào, bị Diệp lão nhân dạy dỗ.

Lưu Hỏa cười nói: “Tiểu thư, cái này gọi là có nạn cùng chịu. Có cần gọi A Lí đến để sư phụ giáo huấn một chút hay không?”

Tô Mạt dùng mắt khoét hắn: “Đại các lĩnh khi nào thì đến kinh.”

Lưu Vân thấp giọng nói: “Đã đến, đang ở nhã gian trà lâu chờ.”

Trà lâu? Tô Mạt cảm thấy đầu của mình to ra. Tuy rằng bọn họ đều rất lợi hại nhưng cũng đừng lộ liễu như vậy đi. Bất quá đối với đại các lĩnh nàng lại cảm thấy rất tò mò.

Theo lời đồn thì hắn đã ba mươi tuổi, cũng là một nam nhân thần bí lại nguy hiểm.

Mà về võ công, dung mạo cơ hồ không có miêu tả gì, chỉ có một câu: Không có nhiệm vụ nào mà hắn không làm được.

Tô Mạt nói với Lưu Vân: “Đi mời Vương gia nói ta làm điểm tâm, mời chàng đến ăn.”

Chuyện này thường xuyên xảy ra. Hơn nữa cho dù không có loại điểm tâm mới, chỉ cần Tô Mạt ở trà lâu, Vương gia cũng sẽ dẫn người đến.

Tô Mạt dẫn người đi đến trà lâu, đúng lúc trong cung có vài thái giám đến lấy điểm tâm. Hoàng quý phi, Lương phi, Dung tần, Đông cung đều phái người đến.

Tô Mạt nghe giọng nói the thé của họ, so với nữ nhân đấu võ mồm còn hùng mạnh hơn. Nàng cũng không muốn đi qua tham gia, hiện tại những nữ nhân này bị nàng dùng một chút kế sách để cho bọn họ tranh nhau tranh thủ tình cảm, căn bản không có thời gian đến làm khó nàng.

Nàng dẫn người đi đến hậu viện, Trầm lão gia phái người đưa thư đến. Ngoại trừ việc câu thông với nàng còn muốn xin phương thức làm loại điểm tâm mới. Đây cũng là ước định lúc trước, Trầm lão gia núi vàng núi bạc xài không hết, nhưng ông ấy có một ham mê, đó chính là thích ăn điểm tâm.

Theo cách nói của ông ấy, thì ông ấy giống như bị nghiện, trong đầu luôn có một loại cảm giác, cần phải ăn mới có thể bổ khuyết. Nhưng nếu điểm tâm không hợp ý, càng ăn sẽ càng khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.