“Các ngươi xem đi, ta nói mấy người Tô gia thật không biết xấu hổ, luôn nhìn chằm chằm Thái tử cùng mấy vị Hoàng tử. Thái tử không xem trọng Tô Nhu, mà lại để ý muội muội Tô Văn Nhi. Hôm nay Thái tử phi được cưới vào cửa, vậy nên Tô Nhu kia không dám lộ diện.”
“Đúng là không biết xấu hổ, còn Tô Mạt kia, ỷ vào Tề vương cưng chiều, nàng không thèm đem mọi người để ở trong mắt, chẳng những thế nàng còn âm thầm làm chuyện xấu, trộm Độ Giả sơn trang của Tống gia đưa cho người khác, thật là ghê tởm. Khiến cho Tống gia thiệt hại thật là nhiều.”
“Còn nghe nói Tề vương căn bản không thích nàng, là nàng mặt dày quấn quýt lấy.”
Tô Mạt ngồi ở một trên cây đằng sau núi giả, lắc lư chân, miệng chậm rãi ăn bánh hạnh nhân, nghe thấy mấy câu kia giống như đang nói đến người khác chứ không phải nàng.
“Bùi tỷ tỷ, sao ngươi không đến chơi cùng chúng ta a.”
“Đúng nha Bùi tỷ tỷ, hôm nay Tả tỷ tỷ trở thành Thái tử phi, về sau ngươi cũng có thể thường xuyên ra vào cung rồi, nhớ đừng quên chúng ta nha.”
“ Quên sao được, không chừng sáng mai các ngươi liền nói ta cũng coi trọng Thái tử, nghĩ như thế rồi tính sao……”
Bùi Bảo Khương lạnh lùng nói: “Các ngươi cũng không hiểu người ta, chỉ biết nói hươu nói vượn.”
Lập tức có người phản bác lại: “A, xem ra Tô Mạt cũng thật có tiền, liền mua chuộc được ngươi.”
“Cũng không hẳn vậy, nghe nói Tô gia hướng Bùi gia cầu hôn, muốn nàng gả cho Tô Việt, nàng chả lẽ lại không nói đỡ cho tiểu cô(em chồng) hay sao.”
Tô Mạt cười thầm, khom lưng tìm kiếm, muốn tìm mấy viên đá cho các nàng thử một chút, chợt đụng phải cái gì đó cưng cứng, kéo thử nàng không khỏi giật mình.
Nàng lập tức tránh đám tiểu thư, từ núi giả nhảy xuống kiểm tra cẩn thận.
Đúng lúc có người hướng bên này đi tới, Tô Mạt vội lách người trốn sang một bên, chỉ thấy người nọ lén lút tìm kiếm gì đó ở chỗ núi giả, tìm kiếm một lúc, sau đó rời đi.
Tô Mạt lập tức đi tìm Hoàng Phủ Cẩn, lúc này Hoàng đế đang cùng Tô Nhân Vũ và Tả thượng thư nói chuyện uống rượu, trên mặt mỗi người đều là ý cười dạt dào.
“Mạt nhi, muội đi đâu vậy?” Tô Việt từ một bên đi đến, kéo Tô Mạt lại.
Hắn mới nghe được có người nói bậy nói bạ, chỉ sợ Mạt Nhi nghe thấy sẽ tức giận, nên hắn muốn đi tìm nàng.
Tô Mạt kéo hắn sang một bên, hoa đăng rọi sáng xung quanh, càng làm cho những đồ trang sức của các phu nhân, tiểu thư càng trở nên rực rỡ.
“Nhị ca, huynh đừng đi loạn, ta đi gọi người mà chúng ta đem đến, huynh đi gọi Tề vương đến đây.”
Hoàng Phủ Cẩn đang ở chỗ của Hoàng đế và Thái tử, nàng không tiện đi qua.
Tô Việt cảm thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, nghĩ rằng nàng đã nghe thấy những điều không hay, lo lắng nói: “Mạt Nhi, không cần để ý đến các nàng, bọn họ đều là ghen tị Tề Vương đối tốt với muội.”