Trong lúc nhất thời mọi chuyện loạn hết lên, tâm trí của Tô Mạt cũng bị rối loạn, may nhờ có gia đình của Hồ tiên sinh ở đây, chăm sóc lão phu nhân.
Đêm khuya từ trong cung truyền tin ra nói, Tô quốc công bị hoài nghi có liên quan đến Tống Hoài An, giữ lại ở trong cung để tra hỏi, không được tiếp xúc với người nhà, Tô Việt vẫn tiếp tục giữ chức vụ thị mậu ti (chức quan giám sát thị trường). Tô Trì cũng vẫn giữ chức ở Hộ bộ, không có liên quan.
Tất cả mọi người của Tô gia đều tập trung tại phòng của lão phu nhân để coi chừng, trắng đêm đều không ngủ.
Lan Nhược báo rằng Tề Vương tới, Tô mạt vội lặng lẽ đi ra ngoài, đi vòng qua hậu viện đến gặp Hoàng Phủ Cẩn.
“Cha ta, ông ấy?”
Hoàng Phủ Cẩn kéo nàng ôm vào trong lòng, nói: “Mạt Nhi, đừng lo lắng, không có việc gì. Ban đầu không tìm hiểu được tin tức gì, sau đó từ chỗ Tiền cô cô biết được một số tin tức, thật ra Hoàng đế nghi ngờ quốc công cùng cựu thần tiền triều có liên quan, hoài nghi quốc công là người cầm đầu.”
Tô Mạ hừ lanh: “Đúng là qua cầu rút ván. Thời điểm cha ta nắm giữ binh quyền, luôn đối với hắn trung thành và tận tâm, không có chút dị tâm, nay ông chỉ là một quan văn, làm sao có thể có dị tâm? Lại nói ……” Nàng nhịn không được lệ rơi xuống.
Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt lấy nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu quốc công ra.”
Tô Mạt lau nước mắt vào áo của Hoàng Phủ Cẩn, “ Hắn chính là đang sợ, trăm năm sau, thế lực của vua mới thì yếu, còn thực lực của thần tử lại mạnh, vua không khống chế được thần.”
Đột nhiên nàng rùng mình, ngạc nhiên nói: “Hắn ủng hộ ta mở ngân hàng tư nhân, chẳng lẽ là, chẳng lẽ là ………..”
Ngân hàng tư nhân đã được mở rộng trên cả nước, làm việc thuận tiện, lại có ảnh hưởng đến thu thuế của triều đình, các nơi thuế ngân đô cũng có thể qua ngân hàng tư nhân để quay vòng …..
Hoàng đế sẽ bỏ qua cho bọ họ sao?
Có lẽ từ ngày họ vào kinh, Hoàng đế đã có sự chuẩn bị, mọi sự uy hiếp, dù lớn hay nhỏ, đều phải bị nhổ sạch. Dù sao trung thần từ trước tới nay không thiếu, thế hệ này thay cho thế hệ kia, giang sơn này là của dòng họ Hoàng Phủ, nếu như bị đoạt đi, đó cũng là chuyện của con cháu vạn năm sau.
Vì giang sơn này, Hoàng đế có thể làm bất kỳ chuyện gì.
Một thần tử, vừa cơ trí, vừa thông tuệ, lại không có tâm phòng bị, gặp phải Hoàng đế luôn đa nghi, tâm ngoan thủ lạt (nham hiểm, độc ác), chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi tội chết.
Hắn sẽ dùng mọi biện pháp, đem tất cả các khả năng, ngu xuẩn, ẩn nhẫn, giấu tài, …. Dần dần sẽ phân ra các loại thần tử. Người nào có thể dùng, người nào không thể lưu, người nào có thể dốc sức vì tân quân …..
Ai có thể trông cậy vào một Hoàng đế dùng thủ đoạn đê tiện dành được ngôi vua, liệu thật sự có thánh nhân nào rộng lượng chấp nhận.