Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1482: Tính đi tính lại tất cả đều là vô ích



“Khốn khiếp, là do trẫm vẫn để cho các ngươi quan to lộc lớn.” Hoàng đê đột nhiên giận tím mặt, chợt ném ngọc như ý đang nắm trong tay, “Ba” một tiếng, nện đúng trán của Lưu Tương.

Lập tức máu chảy đầm đìa.

Lưu Tương không ngừng dập đầu.

Hoàng đế hừ lạnh, “Bây giờ, Tống gia và Tô gia đều đã ngã, Lưu gia các ngươi nhẫn nhịn đã lâu, rốt cuộc được lão Ngũ* coi trọng, thời điểm hắn lên ngôi vua ngươi càng có được quyền lực, ngươi nghĩ trẫm không hiểu sao? Còn nếu là lão Thất* lên ngôi, tất nhiên hắn sẽ tiến hành khoa cử, đến lúc đó người tài như rừng, những kẻ già như các ngươi đến lúc đó sẽ phải lui về sau ….”

*: ý chỉ Hoàng Phủ Giác và Hoàng Phủ Giới.

Lưu Tương cùng Tả thượng thư không dám nói câu nào, liên tục dập đầu.

Hoàng đế hừ một tiếng, “Lui ra đi.”

Hai người tiếp tục dập đầu, nhưng không chịu lui ra.

Hoàng đế trừng mắt nhìn họ, nhất thời nói không nên lời, hai người vẫn như cũ dập đầu không ngừng.

Tiếng đàn của tô Mạt vẫn như cũ, không có một chút sát khí.

Lưu Tương đột nhiên quát to: “Dừng lại, tà âm, mê hoặc tâm vua! Người đâu, bắt nàng lại.”

Trong điện nhất thời yên lặng như tờ, chỉ có tiếng thở hồng hộc của Lưu Tương.

Ngọn tay Tô Mạt đè xuống huyền cầm, những âm thanh du dương kia liền dừng lại.

Nàng khẽ mỉm cười, “Hai vị có phải hay không hơi vội.” Vừa nói mười ngón tay nàng liền động, tiếng đàn lại vang lên lần nữa.

Ngoài cửa có mấy tên thị vệ xông tới, rút đao ra khỏi vỏ, hai người tiến lên muốn bắt Tô Mạt.

Sắc mặt hoàng đế đại biến, “Ai dám động đến nàng.”

Mấy tên thị vệ bị dọa sợ, không dám động đến nàng.

Lưu Tương lau vết máu trên mặt, thi lễ nói: “Bệ Hạ, thân thể của ngài là bị yêu nữ này mê hoặc nên mới suy nhược như vậy. Kính xin Bệ Hạ hạ chỉ, sắc lập thái tử, sau đó Bệ Hạ bệnh nặng lâu năm, nguyện ý truyền ngôi cho thái tử.”

Hoàng đế ngược lại không có chút ngạc nhiên, “Các ngươi đem Tiền Hủy đi đâu.”

Lưu Tương cười một tiếng, “Tiền cô cô mặc dù lợi hại, nhưng có thể thắng được Vu Hận Sinh sao?”

Hoàng đế mi mắt giật liên tục, Lưu Tương tiếp tục nói: “Bệ Hạ lập Lạc vương làm thái tử, sau đó truyền ngôi cho hắn, cũng bảo toàn được danh tiếng của thái thượng hoàng.”

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Nếu như trẫm không đồng ý, các ngươi liền hành thích vua sao? Để lão Ngũ đến gặp trẫm.”

Lưu Tương cười cười, tiến lên mấy bước, áy náy nói: “Bệ Hạ, thật có lỗi, Ngũ điện hạ không thể tới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.