Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1520



Khói trắng ngày càng dày, tiếng kêu than ngày càng ít đi, cuối cùng không còn âm thanh gì nữa, yên lặng giống như đã chết, mà kẻ địch cũng không có phát ra âm thành gì.

Không biết qua bao lâu, trong góc vang lên tiếng rên của Tô Mạt, sau đó là âm thanh lo lắng của Hoàng Phủ Cẩn, “Mạt Nhi, nàng không sao chứ?”

Giọng nói yếu ớt của Tô Mạt lại vang lên, giống như không có khí lực: “Cẩn … ca ca, ta…”

Hoàng Phủ Cẩn vội vàng hô to gọi tên nàng, bảo nàng hãy cố gắng, ở một góc khác lại vang lên giọng nói của Diệp Tri Vân: “Tĩnh nhi, không nên lộn xộn.”

Nhưng lời cảnh cáo của ông đã quá muộn, Hoàng Phủ Cẩn đã phi thân về phía Tô Mạt, lập tức có hàng vạn kim quang bắn nhanh về phía hắn, sau đó trong lớp khói dày đặc vang lên tiếng rên rỉ của hắn, không đợi Diệp Tri Vân lên tiếng lần nữa, những kim quang cũng bắn về phía ông, không một chút tiếng động.

Bốn phía rơi vào im lặng, không có hơi thở của sự sống.

Không biết qua bao lâu, khói trắng dần dần tản đi, loáng thoáng lộ ra tình hình ở bên trong.

Mấy tên bạch ý đầu đội mặt nạ, vây quanh một người áo đen đi vào: “Công tử, bọn họ chỉ sợ là đã chết hết rồi, trên đời này có mấy người có thể chống đỡ được “hóa cốt phấn” của chúng ta, đoán rằng ngay cả hài cốt bọn họ cũng không còn.”

Giọng nói của Vu Hận Sinh không có chút tình cảm lần này lại có chút kích động, “Là sao? Chẳng lẽ Diệp Tri Vân lại vô dụng như vậy? Bị cẩu hoàng đế nhốt nhiều năm như vậy khiến hắn yếu đi rồi sao? Xem ra những tên đồ đệ hắn bồi dưỡng cũng đều là phế vật. Tiêu Vũ Lâu, Hoàng Phủ Cẩn đều đã chết? Có chút quá dễ dàng.”

Bạch y kia cười nói: “Công tử, người kia có lợi hại đến đâu, cũng sẽ có lúc sơ suất. Bọn họ còn tưởng rằng công tử vẫn đang bị trọng thương, lùng bắt ở khắp nơi, nào dám tùy tiện ra ngoài? Bọn họ cho rằng đã bày ra thiên la địa võng, có thể yên tâm đi vào địa cung, mà họ lại không biết rằng, công tử cũng biết lối vào địa cung. Người dù có lợi hại đến đâu, cũng có lúc khinh thường đi.”

Vu Hận Sinh hừ lạnh một tiếng, “ Những người khác sẽ chết, Hoàng Phủ Cẩn cũng chết sao? Hóa cốt phấn này có thể giết mấy tên hộ vệ dễ dàng, nhưng giết được Hoàng Phủ Cẩn và Tiêu Vũ Lâu đâu có dễ dàng như vậy?”

Khói trắng tiếp tục tan đi, tên bạch y nhìn xung quanh một chút, quả nhiên thấy trên đất có rất nhiều vết máu lưu lại, nhưng vẫn có mấy xác chết không nhìn rõ mặt mũi lưu lại.

Hắn vung tay lên, lập tức có mấy kim châm bắn vào mấy “xác chết”, mấy xác chết đó cũng không có động đậy gì, xem ra là đã chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.