Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1522



Bà là một người phụ nữ như thế nào mà có thể đầu độc lòng người như vậy?

Tất cả thống khổ của hắn, đều tại người phụ nữ này….

Lửa giận trong lòng hắn bốc lên tận trời, vận nội công dồn lực vào tay, đánh một chưởng về phía nữ đế, chỉ cần một chưởng này đánh trúng, từ đó trên đời này sẽ không còn người phụ nữ đó nữa, sẽ hóa thành từng mảnh vụn một.

Đột nhiên hắn có một loại cảm giác sung sướng, giống như gánh nặng đè trên người hắn bao nhiêu năm qua bỗng nhiên biến mất, hắn bật cười.

Bỗng dưng không khí bốn phía như ngưng lại, bạch y nhân đều ngã xuống, một luồng khí mạnh mẽ ập tới, Vu Hận Sinh không kịp phòng bị, giữa lưng trúng một chưởng.

Phun ra một ngụm máu, quan tài bằng ngọc trước mắt biến mất, hắn nghi ngờ quay đầu lại, thấy đám người Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt nguyên vẹn đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn đưa tay lau vết máu bên miệng, cười lớn: “Tốt, tốt, Hoàng Phủ Cẩn, không hổ là đối thủ của ta.”

Tô Mạt thầm ngạc nhiên, dù đang bị thương lại ở tình huống không hề phòng bị chịu được một chưởng của Hoàng Phủ Cẩn, thực lực của Vu Hận Sinh đã cao hơn trước rất nhiều, hoặc có thể trọng thương lúc trước của hắn là giả?

Nàng hỏi: “Vu Hận Sinh, nếu ngươi là con của tiên hoàng, như vậy ngươi và Cẩn ca ca chính là anh em ruột thịt, Cẩn ca ca không có ý định tranh giành ngôi vị hoàng đế, tại sao ngươi lại cứ dồn huynh ấy vào chỗ chết? Cho dù là ngươi có hận đi nữa, đó cũng là lỗi của hoàng đế với ngươi, đó là do ông ấy không muốn để con cháu của tiên hoàng lui lại, ngươi muốn báo thù thì đi tìm ông ấy, ngươi gây khó dễ cho chúng ta ở khắp nơi, không cảm thấy nhầm người rồi sao?”

Ánh mắt Vu Hận Sinh lạnh lùng, âm trầm nhìn bọn họ: “Hahaha, tìm nhầm người? Ta tìm chính là hắn!” Vu Hận Sinh giận dữ, bước từng bước đi xuống, hắn đứng trước mặt Hoàng Phủ Cẩn, lạnh lùng nói: “Nếu như không phải hắn, ta không cần phải người không người, quỷ không ra quỷ, ta sẽ không bị cha mẹ vứt bỏ? Ta sẽ không phải sống từng đấy năm không nhìn thấy mặt trời.”

Không đợi Tô Mạt nói chuyện, Diệp Tri Vân bên cạnh bỗng nhiên ho khan, thật dài nói: “Ngươi… cũng biết?”

Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi theo, nghi ngờ nhìn Diệp Tri Vân.

Vu Hận Sinh lạnh lùng nói: “Sao? Ngươi cho rằng ta vĩnh viễn sẽ không biết. Tất nhiên, nếu ngươi không nói, chỉ sợ trên đời này sẽ không ai biết được chân tướng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.