Không ngờ ngay cả Trương mama cũng trêu ghẹo nàng, Tô Mạt xấu hổ đỏ mặt, cười nói: "Bà nội, mọi người đều cười con."
Lão phu nhân xoa đầu nàng, giục nàng đi nhanh đi.
Sau khi Tô Mạt rời đi, lão phu nhân nở nụ cười hạnh phúc, "Nhìn bọn chúng dính lấy nhau như vậy, ta thật an tâm. Có Mạt nhi ở đây, Tô gia chúng ta sẽ không gặp bất trắc gì cả."
Đứa cháu gái này là một nữ tử thông minh, có thể gặp dữ hóa lành, hơn nữa có một người đàn ông như Tề vương ở bên cạnh, luôn bảo vệ nó.
Trương ma ma gật đầu nói: "Dạ, thật sự chúc mừng lão phu nhân có một đứa cháu gái như tiểu thư, Tô gia chúng ta có hy vọng rồi."
Lão phu nhân khẽ thở dài, vốn là muốn nâng cao trình độ văn võ, muốn đi theo con đường làm quan, rạng danh tổ tông.
Nhưng giống như bọn họ vậy, khi đến một bậc cao nhất định, chính là thời điểm cao nhất, chỉ cần những người đó thấy không vừa mắt, ghen ghét, thì con đường làm quan rạng danh tổ tông cũng có thể khiến cho cả gia tộc nhà họ bị san bằng.
Con đường làm quan như con dao hai lưỡi, chỉ có thể thuận đường xuôi gió một thời gian, những trường hợp trăm năm hưởng lạc, trước sau đều vẹn toàn thì có rất ít.
Tốt nhất là nhân dòng nước lũ mà thoát lấy thân, cũng chịu đủ sương gió rồi, nên an ổn sống nốt cuộc đời còn lại.
Còn chuyện sau này của Mạt nhi, bà tin tưởng mắt nhìn người của bà có thể lựa chọn đúng.
Tô Mạt trở về viện của mình liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đang đứng chờ mình bên cạnh khóm hoa hồng, tựa người vào gốc hải đường lớn, chăm chú nhìn về phía nàng.
Thấy nàng đi đến, hắn liền bước nhanh về phía trước đón nàng.
Tô Mạt mỉm cười nhìn hắn: "Không phải vừa mới rời đi sao?"
Thấy thái độ không muốn rời đi của hắn Tô Mạt cảm thấy rất hạnh phúc nhưng cũng rất thẹn thùng.
Hắn nắm lấy tay nàng, nhìn thấy nàng là hắn an tâm rồi, cũng hiểu ra lời khi nãy là Lan Nhược thay hắn giải vây. Hắn cũng không nói nhiều, nắm lấy tay nàng ngồi xuống ghế bên trong đình, cười nói: "Huynh có chuyện muốn nói với muội."
Tô Mạt nhìn hắn, hắn chỉ cười rồi nói: "Cũng không phải chuyện gì, đã nói qua với muội rồi. Muốn thương lượng với muội, chúng ta đi về phía tây vẫn là nên đến Tây Nam."
Đi phía tây liền hội họp với nhóm mị ảnh kỵ sĩ đang khai phá ốc đảo ở sa mạc, đi Tây Nam thì Tiêu Vũ Lâu đang ở đó.