Tô Mạt nhìn nàng nước mắt lưng tròng, hơi nhướng mày, dừng cười lại, thản nhiên nói: "Đến gian ngoài ngủ, trong này không cần ai ở lại."
Bình thường vẫn là Kim Kết hay ngủ trong phòng nàng, hiện giờ bắt nàng ra bên ngoài là để giáo huấn nàng một chút.
Kim Kết cực kỳ ủy khuất, lại không hiểu vì sao, đành ôm lấy chăn đi ra ngoài, không cam lòng quay đầu lại hỏi: "Tiểu thư, hay em cho Thu Hà vào hầu hạ người?"
Tô Mạt nhìn nàng, nếu để Thu Hà tiến vào, tiểu nha đầu này chắc chắn sẽ khóc.
Nàng lắc đầu, "Không cần."
Kim Kết còn muốn nói gì đó nhưng Tô Mạt đã hạ màn xuống, nàng đành phải đi ra ngoài.
Liên tiếp mấy ngày sau Kim Kết đều mất ngủ, ủ rũ, nàng cảm thấy tiểu thư đối xử với nàng càng ngày càng xa cách, chẳng lẽ là ghét bỏ nàng rồi sao? Mỗi lần nàng muốn hỏi, tiểu thư vẫn đối xử với nàng bình thường, nhưng khi nàng thể hiện sự thân thiết, tiểu thư liền cách xa nàng, không cần nàng đến hầu hạ nữa.
"Kim Kết, Kim Kết, ngươi làm sao vậy?" Có người ở bên cạnh gọi nàng, Kim Kết vẫn không thèm để ý, vẫn tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Tô Việt kinh ngạc nhìn Kim Kết, hắn quơ tay trước mặt nàng mà nàng vẫn ngẩn ngơ ngồi ở trên lan can, hắn khó hiểu nói: "Đây là làm sao vậy, hai người đều như vậy?"
Mặc Trúc đứng đằng sau tò mò hỏi: "Công tử, còn có ai khác sao?"
Tô Việt cười nói: "Là Tam tiểu thư của các ngươi a, cũng hay ngẩn người không biết lý do vì sao."
Mặc Trúc kéo áo công tử nhà mình, "Công tử, hay chúng ta đi hỏi người khác thử xem."
Tô Việt hỏi Thu Hà, biết được Mạt nhi đang ở trong hậu viện nghịch cái gì đó, hắn bật cười: "Trách không được trong phòng mấy tỷ muội không có, chỗ tổ mẫu cũng không thấy người, thư phòng của phụ thân cũng không thấy đến, thì ra là muội trốn ở đây."
Tô Việt bước vào hậu viện, đứng cạnh cửa sổ thấy Tô Mạt đang nghịch mấy cái chai lọ gì đấy, hiện giờ vì để tránh tai mắt của người khác, nàng hầu như không liên lạc gì với nông trại, đều là nhờ hắn lặng lẽ thay nàng liên lạc.