Nếu có thể liền giúp đỡ, không thể giúp được thì nói với Hoàng Phủ Cẩn, hiện giờ tình cảnh của hắn đang rất lúng túng, hoàng đế vẫn đang kiêng kị hắn, không hề nể tình chút nào.
Tô Việt và Tô Mạt đều cảm thấy hai nữ nhân ở ngoài kia chắc là người thân của Nhạc Thiếu Sâm.
Lan Nhược nói chuyện với hai nàng ấy, một người thì có vẻ thỏa hiệp, một người thì vẫn dây dưa không dứt, Lan Nhược nổi giận liền điểm huyệt nàng, sau đó bảo lão Trần đánh xe đi.
Khi mấy người rời đi vẫn còn nghe được tiếng nức nở, hô lớn "Vương gia, vương gia...", khiến người ta không nói lên lời....
Đi ngang qua tiệm thuốc, Tô Mạt để cho Kim Kết và Thủy muội đi vào mua thuốc, sau đó trực tiếp trở về nhà, ngoài ra cũng cho thị vệ phụ trách bảo vệ hai nàng.
Nàng cùng Tô Việt và Lan Nhược đến ngân hàng tư nhân.
Chưa tới ngân hàng tư nhân mấy người Tô Mạt đã xuống xe, chờ đám người Hoa Tử tập hợp đến.
Từ sau khi học võ công của Hoàng Phủ Cẩn, hiện giờ Hoa Tử cũng đã có chút thành tựu, hơn nữa "Cái bang" không có chỗ ở nhất định, tin tức vô cùng nhanh nhạy.
"Bang chủ, Hoa Tử ra mắt người, Kim chưởng quầy ngoại trừ chỗ ở đằng sau ngân hàng tư nhân, ở hà hoa phường có một căn nhà. Vài huynh đệ của chúng ta đã canh giữ ở đó được mấy ngày, không thấy nhiều người ra vào, nhưng có hai vợ chồng đi mua đồ ăn luôn phải dùng gánh lớn mua về, mà đồ ăn thừa bỏ ra cũng nhiều. Cho nên...."
Tô Mạt gật đầu, ý nghĩ này của Hoa Tử cũng đúng, vậy chứng tỏ trong căn nhà kia có dấu người, ít nhất là mấy nam nhân.
Tô Mạt dặn dò hắn vài câu, để bọn họ chú ý an toàn, nàng liền dẫn người đi vào ngân hàng tư nhân.
Trước kia đều là Tô Việt đến, nàng không quen thuộc với ngân hàng tư nhân lắm, thấy bọn họ đang phỏng đoán thân phận và ý đồ của nàng.
Đã có người đi báo cho Mẫn chưởng quầy và Kim chưởng quầy, hai người vội vàng ra đón tiếp, hai người vừa cười vừa thi lễ.
Kim chưởng quầy năm nay đã sáu mươi, đôi mắt nhỏ nhưng nhìn rất lanh lợi, chắp tay thi lễ với Tô Mạt và Tô Việt, không che dấu sự kinh ngạc của mình, cười nói: "Hai vị lão bản rất ít khi đến thăm a, sao hôm nay lại có hứng đến vậy, mà đến cũng không cho người báo trước. Nếu có việc Kim mỗ tất nhiên sẽ tự mình đến cửa, đâu cần hai vị phải đến tận đây."
Nói xong lại quay sang nói với Mẫn chưởng quầy: "Mẫn lão đệ, ngươi cũng thật là, không nói trước cho lão ca một tiếng, hai vị lão bản đến đây mà chưa có chuẩn bị gì cả."
Ý muốn nói, nếu hiện tại Tô Mạt muốn kiểm tra sổ sách vậy không phải là lộ hết những chi tiết khai sai kia sao?
Tô Mạt chỉ cười không nói, hàn thuyên vài ba câu, sau đó mấy người liền tiến đến phòng chứa sổ sách quan trọng nhất của ngân hàng tư nhân.