Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 159: Mau cung khai, nếu không ta cắn ngươi



Tô Mạt kéo Tĩnh thiếu gia vào phòng mình, đóng cửa lại.

Tĩnh thiếu gia cười hơi hơi nhìn nàng, lập tức phối hợp cởi quần áo.

Tô Mạt nhảy dựng lên, đề phòng nhìn hắn,“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Tĩnh thiếu gia ung dung cười,“Ngươi kéo ta tiến vào, không phải muốn...... sao?”

Hắn nhìn nàng cười xấu xa, một bộ dạng tỏ ra hiểu biết.

Tô Mạt mặt đỏ, trừng mắt, khoát tay áo,“Không phải, ta là hỏi ngươi, ngươi không phải là buộc Thủy Muội làm nha đầu chứ?”

Tĩnh thiếu gia tiếp tục cởi bỏ đai lưng, cởi quần áo bên ngoài, chỉ mặc bộ đồ lót màu tuyết trắng, hắn ôm nàng vào lòng,“Ngươi giúp ta ngủ một lúc ta liền nói cho ngươi.”

Tô Mạt làm sao ngủ được, từ chối một chút, hắn tựa đầu om chặt nàng, hô hấp trên người nàng mang hương sữa, cười nói:“Tiểu nương tử của ta rất thơm.”

Tô Mạt hết chỗ nói rồi, hắn ôm nàng, giống như ngủ, khóe môi mang theo nụ cười.

Tô Mạt nhìn hắn, hắn có làn da tinh tế bóng loáng, cho dù là được xưng đại mỹ nhân như tam tiểu thư so ra vẫn kém hơn, lông mi thật dài giống hai thanh bàn chải nhỏ, thật sự là làm cho người ta ghen tị, nàng vươn ngón tay mảnh khảnh, chạm vào lông mi hắn, hắn uốn éo đầu, cắn tay nàng,“Tiểu trứng thối, xem ta phạt ngươi như thế nào.”

Tô Mạt uy hiếp,“Mau nói cho ta biết. Bằng không ta không theo ngươi đi kinh thành.”

Tĩnh thiếu gia mỉm cười,“Ngươi không đi ta liền buộc ngươi đi, tuy rằng ta khinh thường ép buộc, nhưng đối với ngươi không sao cả.”

Tô Mạt bả đầu uốn éo, bĩu môi,“Ta tức giận!”

Hắn ngay ngắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,“Nàng đi đến nhà bà ngoại, chúng ta tiện đường đưa nàng đi, được không?”

Tô Mạt biết tranh cãi vô ích, hắc hắc nói:“Được, ngươi dám trêu ta, cho ta cắn một cái!”

Nàng tiến lên, chuẩn xác cắn một cái trên gương mặt hắn, không dự đoán được hắn cũng không trốn như vậy để cho nàng cắn, mà nàng dùng lực lớn, trên gương mặt hắn để lại hai dấu răng.

“A, ngươi, ngươi sao lại không né a?”

Nàng có điểm áy náy.

Hắn lại không sao cả,“Tiểu nương tử muốn hôn, ta tự nhiên cho hôn.”

Tô Mạt hừ một tiếng, đạp hắn một cước, nhảy xuống, ôm cánh tay, dương cằm đi.

Hắn lấy tay chống đầu, nhìn nàng đi ra ngoài, đáy mắt hiện lên ý cười sủng nịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.