Tô Mạt dẫn theo đám người Kim Kết, ngồi xe ngựa từ từ đi đến vương phủ. Tuy là có lệnh cấm ra ngoài buổi tuổi, nhưng với thân phận của nàng, muốn đi ra ngoài -- đặc biệt là ở trong thành vẫn vô cùng thuận lợi.
Người gác cửa của Tô phủ vừa thấy xe ngựa của nàng, lập tức mở cửa ra, mời bọn họ đi vào, đi vào bên trong, Tô Mạt xuống xe lập tức có kiệu chờ sẵn.
Đến hậu viện, Hoàng Phủ Cẩn còn chưa về, Diệp Tri Vân đang ngồi ở nhà chính, phía dưới là Nhạc Phong Nhi đang cúi đầu rơi lệ, Lưu Vân và Lưu Hỏa chia nhau đứng ở hai bên.
Vừa nhìn thấy nàng tới, Nhạc Phong Nhi đột nhiên đứng dậy đến quỳ trước mặt nàng, Tô Mạt cảm thấy đau đầu gối thay nàng.
"Tô tiểu thư, cầu người bỏ qua cho muội muội ta. Tuy là Lâm nhi nói chuyện không thuận tai, nhưng cũng chỉ là ruột để ngoài da, không có ý xấu. Mong Tô tiểu thư đại nhân đại lượng, không so đo cùng muội ấy."
Tô Mạt không thèm nhìn đến nàng, định đi qua vòng qua nàng ta, Nhạc Phong Nhi đột nhiên ôm lấy hai chân Tô Mạt, trong lòng Tô Mạt tức giận.
Nữ nhân này thật sự là không có võ công sao?
Nếu không phải võ công của nàng tốt, khi chuẩn bị bước đi đột nhiên bị người ôm lấy hai chân, khẳng định là sẽ bị ngã sấp.
Nàng khẽ hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Diệp Tri Vân: "Diệp lão đầu, ông đang bày trận gì thế? Muốn nhìn ta phá trận sao?"
Nếu Diệp Tri Vân không mở miệng, nàng liền trực tiếp đá bay Nhạc Phong Nhi.
Diệp Tri Vân cười ha ha, "Nha đầu, ngươi tới rồi, không phải là ta nhớ ngươi sao. Phong nhi, ngươi đứng dậy đi, có gì rồi nói."
Ông cũng rất đau đầu, tỷ muội Nhạc gia này, làm việc sao lại thành thế này, thật sự làm cho người ta đau đầu.
Nhạc Phong Nhi ủy khuất, khóc sướt mướt, buông Tô Mạt ra, sợ hãi nhìn nàng một cái, trở về ngồi chỗ của mình.
Diệp Tri Vân thở dài, "Nha đầu, sao ngươi lại đùa dai như vậy, canh nấu cho Tĩnh nhi sao lại có độc? Nhanh đem giải dược cho nàng ta đi."
Tô Mạt nhướn mày, "Diệp lão đầu, canh là ta chuẩn bị cho Cẩn ca ca, sao có thể đi hạ độc người khác được? Vương phủ từ khi nào lại không có quy củ như vậy."
Đồ của vương gia lại dám tùy tiện dùng?
Nhạc Phong Nhi vội nói: "Không, không phải, muội muội là muốn thay vương gia thử xem, để tránh...."
"Để tránh có độc sao?" Tô Mạt cười.
Nhạc Phong Nhi đột nhiên rùng mình, "Nếu thật sự là như vậy, cho dù ta có chết thì cũng phải nói cho vương gia, cũng cần thỉnh bệ hạ chủ trì công đạo."
Bất kể là ai muốn ám sát người của hoàng thất, tất cả đều chỉ còn đường chết.