Tức giận trong lòng hoàng đế càng ngày càng lớn, lại không biết phải nói sao, đành đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Mạt.
Nha đầu này, đã trưởng thành rồi.
Hiện giờ dung mạo đã trở nên tuyệt sắc, so với mẫu thân là Doanh Nhi còn đẹp hơn vài phần, vẻ đẹp này khiến người khác không biết dùng từ nào để diễn tả.
Bởi vì ngươi cho rằng nàng rất yếu đuối, thì nàng lại vô cùng kiên cường.
Ngươi cho rằng nàng ngây thơ, thì ngược lại nàng vô cùng thông minh giảo hoạt.
Ngươi cho rằng....
Ông cảm thấy ngực càng lúc càng khó thở, hít thở không thuận, đuôi mắt của nàng như mỉm cười nhưng thật ra là đang mỉa mai, dáng điệu đó lại vô cùng giống dáng vẻ của Vân Nhi.
Qua một thời gian nữa, nha đầu kia, sẽ trở thành tuyệt đại phong hoa, nghiêng nước nghiêng thành.
Thế gian này có mấy người có thể sánh được?
Không nói đến nữ nhân, có nam nhân nào có thể đạt được thành tựu chói mắt như vậy?
Thật sự là đáng tiếc....
Hoàng đế cảm thấy tim mình giống như bị cái gì đó bóp chặt, giống như muốn vỡ tung khiến ông không thể hít thở.
Lưu Ngọc nhìn sắc mặt tái nhợt của ông, bước lên điểm vài huyệt đạo của ông, lấy đan dược cho ông nuốt xuống.
Không một chút kiêng dè đám người Tô Nhân Vũ.
Hoàng đế thở hổn hển một lúc, giống như bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, lúc này, sắc mặt ông tiều tụy không có khởi sắc, ánh mắt cũng không được rõ ràng, suy yếu thở dài, tùy ý phất tay, "Lạc vương và Ngụy vương, thay trẫm tiễn Tô quốc công rời kinh đi."
Hai người lập tức lĩnh mệnh.
Tô Nhân Vũ đỡ Tô lão phu nhân đứng dậy cáo lui.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi sau, hoàng đế khẽ gọi một tiếng, "Cẩn nhi."
Bước chân của Hoàng Phủ Cẩn khẽ chững lại, quay đầu nhìn ông, hoàng đế nhìn hắn, "Ta có chuyện muốn nói với con."
Tô Mạt nhìn ông một cái, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Muội đợi huynh ở bên ngoài."
Trong phòng chỉ còn lại hoàng đế, Lưu Ngọc và Hoàng Phủ Cẩn, không khí có chút nặng nề, Hoàng Phủ Cẩn quỳ xuống, "Phụ hoàng, xin thứ cho nhi thần không thể ở bên phụng dưỡng người. Ngũ đệ và thất đệ đều là thiếu niên anh tuấn, nhất định sẽ hoàn thành được tâm nguyện của phụ hoàng."
Tuy từ nhỏ hoàng đế luôn nghiêm khắc với hắn, lạnh lùng, xa cách vô cùng, khi đó hắn cũng từng oán hận, từng khát vọng, nhưng sau này hắn đã không cần những điều đó nữa.
Cuối cùng, hắn biết được thân phận thật sự của mình, thấy được mẫu thân đã chết, cũng không còn quá đau đớn nữa.
Mẫu thân đã chết, nhưng đến chết người vẫn yêu trượng phu của mình, tuy là ông ấy vẫn luôn sống trong cái bóng ma của bà, không thể nào tiêu tan, không thể nào quên đi,....