Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1692



Nháy mắt bụi đất tung bay, từng bóng người từ dưới đất chui lên, giống như diêm la đoạt hồn, bọn hắn tay cầm vũ khí sắc bén, bắn ra ám khí, còn có các loại lưới lớn.

Quả thực là chuẩn bị thiên la địa võng chờ bọn họ tới.

Đáng sợ hơn là, những người đó đều có võ công cao cường, mạnh nhất từ trước đến nay, có mấy người còn mạnh hơn đám người Vu Hận Sinh.

Tô Mạt từ trước đến nay luôn bình tĩnh, cường địch vây quanh, sắc mặt vẫn không đổi, thế nhưng địch nhân càng ngày càng nhiều, hơn còn rất mạnh, bọn họ cũng không thể trốn, không phải là nàng không lo sợ.

Rất nhiều năm sau nàng vẫn không dám nhớ lại, lúc ấy tỷ muội Lan Nhược vì bảo vệ phụ thân, bản thân bị trọng thương, nếu không phải có nàng và Hoàng Phủ Cẩn liều chết cứu, các nàng đều đã chết rồi.

Mà phụ thân bị trúng kịch độc, lại không muốn liên lụy đến bọn họ, thay Hoàng Phủ Cẩn cản một kiếm.

Để bị đâm xuyên qua!

Ông vẫn tươi cười nhìn nàng, thậm chí có thể nói là tươi cười không chút hối tiếc, giống như muốn đi gặp người yêu vậy.

Lúc ấy nàng lòng đau như cắt, giống như phát điên, vậy mà lập tức đột phá được công lực của mình, tiến lên một tầng, chẳng những giết hết bốn kẻ vây quanh mình, còn giải vây giúp Hoàng Phủ Cẩn.

Hai người hợp lực, gần như giết hết địch nhân, trừ hai tên bỏ trốn còn lại không còn một ai sống sót, những người khác đều bị giết hoặc tự sát.

Mà phụ thân, ngoại trừ để lại cho nàng một nụ cười tươi tắn, ngay cả một câu cũng không có.

Nàng ôm lấy cơ thể lạnh băng của ông, nhìn đôi môi vẫn mỉm cười, là vui vẻ, không có một chút thống khổ hay không cam lòng.

Nhưng nàng...vô cùng hận chết bản thân mình.

Nàng mơ hồ cảm thấy có nguy hiểm, lại cho rằng bản thân đã chuẩn bị tốt, lại không ngờ xảy ra vấn đề ở trong rượu.

Cũng không phải là không ngờ tới, nàng sợ có độc, hơn nữa cố ý thử qua, phụ thân và Hoàng Phủ Cẩn uống rượu đều không có độc, nàng mới an tâm để cho hai người uống, chính mình cũng uống đến ba chén.

Nhưng vì sao...

Nếu không phải Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, ở bên tai nhắc nhở nàng, gọi tên nàng, khuyên nàng không nên tự trách bản thân, nàng thật sự cảm thấy muốn phát điên mất.

Nàng muốn để phụ thân và bà nội an hưởng tuổi già, bố trí lâu như vậy, nhưng vì sao kết quả lại như vậy?

Những chi tiết lần lượt lướt qua trong đầu nàng, nhưng nàng lại không có dũng khí xem xét từng chi tiết.

Đến cuối cùng, hình ảnh phụ thân trước khi chết để lại cho nàng nụ cười tươi tắn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.